Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Hạo Hãn nghiền ngẫm cười nói: “Trường hợp kia, ha ha, ngẫm lại là thấy thoải mái, nhẹ cả tâm hồn.”  

Tây Môn Phong Vân vẻ mặt không bận tâm, chỉ lắc đầu, không muốn gây thêm tranh chấp với Thạch Hạo Hãn nữa.  

Advertisement

“Nếu đã tán gẫu rồi, anh Phong Vân, có thể trả lời tôi một vấn đề nữa không.”  

Không đợi Tây Môn Phong Vân trả lời, Vương Trọng Vân trực tiếp hỏi: “Anh Phong Vân, anh chiếm cứ Côn Luân sơn, có phải cũng vì tinh không cổ lộ không?”  

Advertisement

Tây Môn Phong Vân hỏi một đằng trả lời một nẻo, cười nói: “Chỉ có người tu chân Kết Đan hoặc từ Kết Đan trở lên mới có thể tiến vào tinh không cổ lộ, người thường không cách nào tới gần, nếu không chắc chắn sẽ chết.”  

“Vậy anh là người tu chân sao?” Vương Trọng Vân thẳng thắn không cố kỵ hỏi.  

Soạt soạt.  

Trong phút chốc, ánh mắt vài nhân vật lớn ở hiện trường đều dừng trên người Tây Môn Phong Vân, muốn nghe gã trả lời.  

“Các vị, xem thi đấu đi.”  

Tây Môn Phong Vân không trả lời, mà chuyển sang chủ đề khác: “Tiểu gia hỏa tên Vương Phú Quý kia, rất thú vị, cư nhiên nắm giữ pháp môn tu chân, đã đặt chân đến luyện khí tầng chín rồi.”  

Mọi người thấy Tây Môn Phong Vân không có ý định trả lời, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, nhưng trong lòng bọn họ đã có suy đoán rồi.  

Người Tô Vô Kỵ chỉ bảo, nhất chiến động tứ phương, sao có thể là nhân vật nhỏ được?  

Tuy nhiên, nếu Tây Môn Phong Vân đã không muốn nói, vậy cho dù có hỏi tiếp cũng chẳng hỏi ra nguyên do được.  

“Luyện khí tầng chín à, nếu cho cậu ấy thời gian, lại cho cậu ấy đủ nhiều linh khí, vậy chẳng phải rất nhanh sẽ có thể Trúc cơ sao, để rồi đến lúc đó nghiền áp võ thần lục địa?” Lúc này, một người trên đài cao nhìn về phía Vương Phú Quý, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.  

“Trúc Cơ không dễ dàng như vậy, có vài người tu chân, cả đời chẳng thể nào với tới Trúc cơ, đây là trở ngại vô cùng quan trọng.”  

Tây Môn Phong Vân cười đáp lại, rồi nhớ tới một sự kiện, nói tiếp: “Căn cứ theo lời của lão môn chủ Thiên Cơ Môn, bách tông hội võ qua đi, võ giới cổ sẽ xảy ra chuyển biến vô cùng lớn.”  

“Tôi lờ mờ cảm thấy, có lẽ hệ thống cổ võ muốn quật khởi, đến lúc đó nói không chừng sẽ là một thời đại mới, tu luyện cổ võ tới chí cường, chưa chắc không thể chống lại người tu chân.” Tây Môn Phong Vân suy đoán.  

Mọi người nghe được lời này, tất cả đều kích động, ngay cả Thạch Hạo Hãn có xích mích với Tây Môn Phong Vân cũng hưng phấn, vô cùng chờ mong sự đổi mới của võ giới cổ.  

……  

Lúc này.  

Giữa võ đài.  

Thực lực Vương Phú Quý đã bị bại lộ, đứng đối diện Trương Mộ Cổ, dưới uy thế mạnh mẽ, quần áo bay phất phới, so với hình tượng trước đó cứ như hai người khác nhau.  

“Phú Quý, cậu……”  

Trương Mộ Cổ ước chừng dừng mấy chục giây mới hồi phục tinh thần, ngược lại vui sướng cười nói: “Ha ha, hóa ra cậu cũng là cao thủ, không hổ là anh em tốt của tôi, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu!”  

“Mộ Cổ, tôi không cố ý giấu anh, chỉ là không kịp……” Vương Phú Quý có chút xấu hổ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK