Hứa Sơn Cư hô hấp yếu ớt, nói tiếp: "Thuộc hạ chạy trốn mấy ngày mấy đêm, không dám ngừng nghỉ."
"Vậy mà hai tên thiên tông hậu kỳ này cũng đuổi theo mấy ngày mấy đêm, một phút cũng không ngừng lại, cuối cùng cũng đuổi kịp thuộc hạ."
Advertisement
Hứa Sơn Cư cười khổ nói: "Ba người chúng tôi, ở trong thành phố đánh một trận lớn."
"Hai tên đó đã đạt đến cảnh giới thiên tông hậu kỳ, so với thuộc hạ thật sự cách biệt quá lớn, cho dù là đối mặt với một tên thôi thì thuộc hạ cũng không địch lại, huống chi là hai tên đó liên thủ lại với nhau."
Hứa Sơn Cư nghiến răng nói: "Thuộc hạ biết, cứ kéo dài như vậy, thuộc hạ chết là cái chắc, thế là thuộc hạ sắp chết cũng cố liều cái mạng này cũng phải đánh bị thương được một tên."
"Mà hai tên thiên tông hậu kỳ lại không hề muốn vì muốn cố giết thuộc hạ mà bị thương, cho nên hai tên đó đều tránh đòn công kích của thuộc hạ, nhờ vậy mà thuộc hạ chạy thoát được trong gang tấc."
Hơi thở của Hứa Sơn Cư càng ngày càng yếu ớt, giọng nói tràn đầy áy náy nói: "Cậu chủ, chuyện đại khái là như vậy."
"Bây giờ, Vương đại thiếu gia chắc còn đang bị nhốt ở nhà họ Trương, sống chết thế nào cũng chưa biết, là do thuộc hạ vô dụng, xin cậu chủ trách phạt."
Tô Thương nghe xong toàn bộ câu chuyện, hai mắt híp lại, từ trong ánh mắt lóe lên sát ý ngập trời.
Vương Phú Quý chính là người anh em tốt duy nhất của anh ở trái đất này!
Bây giờ lại biết được anh em của mình gặp nạn, trong lòng Tô Thương không kiềm được lửa giận trong lòng.
"Hứa Sơn Cư, ông đừng tự trách mình nữa, chuyện này không liên quan đến ông, ngược lại, đã vất vả cho ông nhiều rồi."
Tô Thương an ủi Hứa Sơn Cư, sau đó lại hỏi: "Bây giờ ông đang ở đâu, tôi đi tìm ông."
"Tôi nghe hơi thở của ông rất yếu ớt, ông bị thương nặng rồi."
Tô Thương quan tâm nói: "Dựa vào tuổi tác của ông, bị thương nặng như vậy nếu không kịp thời cứu chữa, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Bát Cảnh Sơn."
Hứa Sơn Cư trả lời nói: "Thuộc hạ chạy một mạch đến Bát Cảnh Sơn, bây giờ đang trốn trong một hang núi."
"Bát Cảnh Sơn ở phía Nam của thành phố, cậu chủ, cậu từ Giang Bắc chạy tới thì cũng phải mất hơn mười tiếng mới tới được."
Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi còn có thể chống đỡ được một thời gian nữa, nếu như cậu đến thành phố rồi thì đi cứu Vương đại thiếu gia ở nhà họ Trương trước đi."
"Lúc tôi chạy trốn thì Vương đại thiếu gia cũng bị cao thủ nhà họ Trương đánh cho bị thương nặng, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt, không biết bây giờ tình hình thế nào rồi."
Hứa Sơn Cư vội vàng nói.