"Cháu biết rõ tầm quan trọng của vật này đối với ông, ông yên tâm, cháu sẽ để cho ông tiếp tục có được sức chiến đấu mạnh mẽ ở núi Cửu Phong, đem suất thứ 7 này, tặng cho ông."
Advertisement
Tô Thương nói thêm: "Kể từ đó, mặc kệ ông có chí bảo hay không, đều có thể uy hiếp thiên hạ."
"Ha ha."
Advertisement
Thiên Niên Sát nghe vậy, lại lộ ra một nụ cười, nói: "Tên nhóc này, muốn đồ vật trong tay ông thì cứ nói thẳng là được rồi, làm gì mà phải nói chung với cái cơ hội một bước lên trời này chứ."
"Cái chí bảo này, đưa cho cháu thì được, nhưng suất thứ 7 đó, ông cũng không cần, ông cũng giống như cô Phù Dung, không muốn tiếp nhận ngoại lực, có điều, ông cần cháu đồng ý với ông một chuyện."
Thiên Niên Sát nghiêm túc nói: "Chỉ cần cháu đồng ý với ông chuyện này, vật này đưa cho cháu có đáng gì chứ?"
"Chuyện gì, ông nội Thiên, ông nói đi." Tô Thương cười nói.
"Đối xử tốt cả đời với Tuyết Nhi, dù là phụ nữ bên cạnh cháu có nhiều bao nhiêu, thì cháu cũng vĩnh viễn không được vứt bỏ con bé." Thiên Niên Sát bỗng nhiên nghiêm túc.
"Ông nội!"
"Món chí bảo này, ông muốn đưa thì đưa...cần gì phải nói móc đến Tuyết Nhi chứ?"
Tô Thương trả lời lại nói: "Tôi tốt với Tuyết Nhi, lại không phải vì món chí bảo này!"
"Ha ha, được lắm được lắm, hi vọng cháu nói được làm được."
Mặc dù Tô Thương không trả lời thẳng vấn đề của Thiên Niên Sát, có điều Thiên Niên Sát đã có đáp án rồi.
Sau đó, ông ấy nhìn sang Tô Thương, bỗng nhớ đến một chuyện, liền tò mò hỏi: "Vừa rồi cháu còn chưa nói xong, nếu như ông không đưa chí bảo cho cháu, thì cháu sẽ thế nào?"
"Không đưa hả..."
Tô Thương nghe nói như thế, nhất thời lộ ra một nụ cười ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Vậy thì cháu chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn, chính là..cướp."
Cướp? cướp?
Lời này vừa nói ra, Thiên Niên Sát lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt cũng tối sầm lại.