Thạch Hạo Hãn lạnh lùng nói: "Anh Trương, hôm nay tới đây thôi, tôi đi trước đây."
<
"Anh Thạch, dù sao cũng tới rồi, ở lại xem xong rồi đi cũng không muộn." Trương Trọng Ngu cười khẽ nói.
Advertisement
"Tiếp theo không có có gì đáng coi cả. Tô Thương ở trạng thái này vẫn có thể điều khiển báu vật thiên thạch ngoài vũ trụ đánh ra một đòn cuối cùng, Sở Phục Thịnh chết là cái chắc. Kết cục đã được định trước, không cần xem tiếp làm gì nữa."
Thạch Hạo Hãn trầm tư, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, nếu ở lại thì tôi sợ mình nhịn không được sẽ giết chết hai cha con Tô Thương và Tô Thần Binh mất. Vân Phi, đi thôi, theo cha trở về vùng núi tế trời!"
"Cha, con..." Thạch Vân Phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Con muốn tận mắt nhìn thấy Sở Phục Thịnh biến thành một cái xác."
"Ừm, tùy con."
Thạch Hạo Hãn gật đầu, để một câu rồi biến mất, không có chút lưu luyến nào.
"Anh Thạch quả thật cố chấp, rõ ràng yêu thích Tô Thương lại làm bộ không quan tâm, bộ không mệt sao?" Trương Trọng Ngu nhìn một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Thạch Hạo Hãn, vuốt chòm râu cười nói.
"Trương thần y, tính cách của cha tôi vẫn luôn như vậy, cũng không phải ông mới ngày đầu tiên quen biết ông ấy." Thạch Vân Phi cười nói.
"Cái này cũng đúng."
Trương Trọng Ngu cười khẽ, sau đó nhìn Thạch Vân Phi, an ủi nói: "Đại công tử, có một số việc sớm đã được định đoạt trước, đây là kiếp nạn phải trải qua, ý trời đã như thế thì cậu không cần để ý quá làm gì, cuộc sống sau này sẽ càng thêm tuyệt vời. Không phải châm ngôn có nói, nếu muốn sống một cuộc đời không có trở ngại thì phải biết nhắm mắt làm ngơ, đừng quá quan tâm đến nhiều thứ..."
Thạch Vân Phi nghe vậy, khóe miệng nhịn không được khẽ co giật, biểu cảm có chút không được tự nhiên.
Vốn dĩ ông ta đã không nghĩ đến chuyện mình bị lừa dối nữa, nhưng nghe Trương Trọng Ngu an ủi, trong lòng bỗng nhiên khẽ đau.
Nhưng dù sao đối phương cũng có ý tốt, lại là trưởng bối, mà Thạch Vân Phi được giáo dục rất tốt, thế nên nói: "Cảm ơn Trương thần y, ông không cần lo lắng cho tôi, tôi đã bước ra khỏi bóng tối."
Nói xong, Thạch Vân Phi đưa mắt nhìn Sở Phục Thịnh, trầm giọng nói: "Đêm nay giết Sở Phục Thịnh xong thì ân oán trong quá khứ sẽ được đặt dấu chấm hết."
"Ừm, đại công tử, cậu nghĩ được như vậy là tốt lắm rồi."
Trương Trọng Ngu gật đầu, sau đó vuốt râu cười nói: "Đi thôi đại công tử, chúng ta vào trang viên để cảm nhận một chút thủ đoạn mạnh mẽ của điện chủ Dược Vương Điện tôi ở khoảng cách gần nào."
Nhắc tới thân phận điện chủ Dược Vương Điện của Tô Dương, Trương Trọng Ngu thầm đắc ý.
Thiên kiêu ưu tú như vậy làm điện chủ của mình, nghĩ tới là cảm thấy hăng hái.
Trong tương lai Dược Vương Điện sẽ tràn đầy mong đợi!
Sau đó, Trương Trọng Ngu và Thạch Vân Phi sải bước đi về phía trang viên nhà họ Tô.
Cùng lúc đó.
Trang viên nhà họ Tô.