Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoảng thời gian hai phút đồng hồ này trôi qua rất chậm, mỗi một giây đối với Tô Thương mà nói đều vô cùng dày vò. 

Thế nhưng cũng may, hai phút đồng hồ cũng đã sắp trôi qua, linh khí thức tỉnh cuối cùng cũng đã có thể thành công. 

Mười. 

Chín. 

Tám. 

... 

Ba. 

Hai. 

Một 

... 

Giây cuối cùng! 

Chỉ còn một giây nữa, linh khí thức tỉnh sẽ hoàn toàn thành công, chấm dứt thời đại kỷ nguyên sụp đổ. 

Đến lúc đó, sẽ mở ra một trái đất thịnh vượng, ai cũng đều mạnh như rồng! 

Ầm! 

Nhưng ngay tại thời điểm quan trọng, bầu trời bỗng nhiên nứt ra một vết nứt, một thanh trường kiếm toàn thân màu đỏ thẫm, xé mở không gian, xuất hiện trên sa mạc hoang vu. 

Thanh trường kiếm này tản ra uy thế khủng bố, toàn thân trải đầy những hoa văn thần bí. 

Ngay tại thời điểm này. 

Trường kiếm phóng ra một cảm giác áp bách vô cùng lớn, bao trùm toàn bộ xung quanh, cát bụi bay đầy trời. 

Và điều đáng sợ nhất chính là, tại thời điểm này, thời gian đã tạm dừng! 

Quy luật! 

Quy luật thời gian, chỉ có Đế cảnh mới có được năng lực khủng bố này! 

Thời gian bị tạm ngưng, dẫn đến linh khí thức tỉnh chỉ còn thiếu 0.1 giây, chỉ con thiếu một bước nhỏ cuối cùng này! 

"Hỗn Nguyên Vô Cực trận quả thực lớn mạnh, cho dù là thời kỳ yếu nhất nhưng vẫn khiến cho bổn đế phí tay chân một hồi." 

"Nhưng mà cũng may là bổn đế không hề đến muộn. Có bổn đế đây rồi, linh khí thức tỉnh ư? Cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!" 

Đầu tiên là giọng nói vang dội truyền đến, ngay sau đó, là một bóng người đàn ông mặc chiến giáp đỏ thẫm, đi ra từ trong khe nứt, một tay cầm trường kiếm đỏ thẫm, đứng giữa không trung, nhìn xuống tất cả mọi đang có mặt ở bên dưới...

Trường kiếm Hoành Không, mặc chiến giáp lên người! 

Viêm Long tiên đế chân chính, nghiền nát hư không, xuyên qua trận pháp bảo vệ trái đất, đã tới rồi! 

Diện mạo của ông ta đã bị mũ giáp bao trùm, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt. 

Viêm Long tiên đế vào giờ này phút này, xung quanh cơ thể có vô số ngọn lửa đang chuyển động, lấy ông ta làm trung tâm, nhiệt độ khủng bố bao trùm lấy xung quanh. 

Cường giả Chuẩn Đế có mặt ở đây đương nhiên đối với điều này sẽ không sao cả, nhưng Tô Thương thì lại khác, anh bị thiêu đốt đến nổi cả người đều nóng lên. 

Ngay lập tức, tháp Hư Không và chìa khóa của Đông phủ hiện ra từ trong cơ thể anh, bảo vệ xung quanh anh, lúc này mới tránh khỏi được sự thiêu đốt kia. 

"Viêm Long tiên đế!" 

Tô Ma ở bên dưới, sau khi nhìn thấy Viêm Long tiên đế, trong hai mắt tràn ngập lửa giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Viêm Long tiên đế. 

"Là ông!" 

Bởi vì vừa rồi, hồn phách của Viêm Long tiên đế đã bị Vương Dương Minh thu lại, cho nên lúc này chính là Viêm Long tiên đế chân chính. Cũng không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Ma, tức giận nói: "Hừ, năm đó ông khiến cho tôi bị thương nặng, hại tôi không thể không rời trái đất, món nợ này đã đến lúc giải quyết rồi!" 

"Ha ha, những lời này là tôi nên nói với ông mới đúng!" Tô Ma trầm giọng nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK