<
"Vâng ạ."
Tô Du Du bĩu môi, sau đó khuôn mặt tràn đầy hi vọng nói: "Mẹ, cha có việc không thể đến đón chúng ta, nhưng chúng ta có thể đi Giang Bắc mà."
Advertisement
"Tô Tinh Hà đã ở cùng với cha rồi, chắc chắn là đang rất vui, cha sẽ rất thương nó, yêu nó, sẽ dẫn nó đi qua công viên trò chơi để chơi nữa, Du Du cũng muốn sống cùng một chỗ với cha."
Tô Du Du trong ánh ắmt tràn đầy ước mơ, hoàn toàn không biết bây giờ Tô Tinh Hà thảm thế nào.
"Không được."
Thiên Sơn Tuyết từ chối nói: "Núi Cửu Phong mới là nhà của chúng ta, con cũng không được phép đi, con quên những lời mẹ đã nói rồi sao?"
"Còn Tô Tinh Hà, mẹ sẽ nói với ông cố của con, để ông cố con đưa nó trở về."
"Vâng ạ."
Tô Du Du vô cùng hiểu chuyện, tiếp tục đồng ý với Thiên Sơn Tuyết, cô ấy hình như cũng biết chút chuyện gì đó, mình và cha không phải người của cùng một thế giới.
Chỉ có điều, trong mắt Tô Du Du lại giấu đi vẻ cực kỳ buồn bã.
"Aiya."
Thiên Sơn Tuyết thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn về nơi xa, mịt mờ nói: "Tô Thương, tôi biết tâm trạng của Du Du, nó muốn có một gia đình hoàn chỉnh."
"Có thể bây giờ, không cho phép, trừ khi anh có thể trở thành người luyện võ cực kỳ mạnh, nếu không sẽ có rất nhiều người ngăn cản chúng ta đoàn tụ."
"Tô Thương, anh lấy danh xưng là Tô Huyền Thiên, tiếng tăm lớn như vậy, nhất định là kiếp này không tầm thường rồi, có lẽ có thể trưởng thành đến một bước kia."
"Tôi tin anh có năng lực như thế, cố lên, tôi sẽ chờ anh, dù là bao lâu đi nữa, tôi cũng sẽ chờ anh!"
...
Thời gian trôi đi nhanh chóng, vật đổi sao dời.
Bất tri bất giác đã là đêm khuya, bầu trời đêm u ám, bóng tối bao trùm khắp nơi.
Khoảng chừng rạng sáng.
Bởi vì máy bay chiến đấu của Triệu Thiên Sách là loại cực kỳ đặc biệt, tốc độ bay cực kỳ xa so với máy bay trực thăng bình thường, vì thế nên đã đến nơi đầu tiên.
Giờ này phút này.
Chiến trường biên giới phía Nam, bên trên cổng thành.
Nơi này là tuyến phòng ngự cuối cùng, nếu như thành phố thất thủ, thì biên giới phía Nam sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Phía sau thành phố ở biên giới phía Nam, có hàng ngàn hàng vạn người dân nước Hoa, một khi thất thủ, hậu quả khó mà lường được.
Lúc này.