<
Đồng thời, ông ấy càng kiên định hơn khi đi theo Tô Thương, thậm chí còn cảm thấy đây là quyết định đúng đắn nhất của mình.
Cùng lúc đó.
Advertisement
Đổng Văn Thắng kiên cường chống chọi với vết thương trên cơ thể, từ trong xe thấy ra một hộp bằng gỗ, quỳ 1 chân xuống đất, cung kính nói: “Cậu chủ, đây là đóa Tuyết Liên năm ngàn năm, ngoài cái này ra, tôi cũng tìm thấy một trăm viên đá năng lượng, mời cậu chủ qua đây xem.”
Tuyết Liên Hoa!
Đá năng lượng!
Tô Thương nghe xong, khóe miệng nở nụ cười, anh ấy dời tầm mắt nhìn về phía chiếc rương gỗ.
Chỉ nhìn thấy một đống đá năng lượng được đặt trong rương gỗ, trên lớp trên cùng có một hộp gỗ dài bốn mươi centimet, bên trong tỏa ra linh khí dao động.
Tô Thương bước tới, cầm lấy hộp gỗ trong tay, sau khi mở ra liền thấy trong hộp có một bông hoa trắng như tuyết, đó chính là Tuyết Liên Hoa, trong lòng anh lập tức kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
“Gốc Tuyết Liên này thực sự là năm nghìn năm tuổi, hơn nữa còn bảo quản tốt như vậy.”
Tô Thương trực tiếp thu nó vào trong vòng lưu trữ, dự định tranh thủ có thời gian thì luyện chế Tuyết Liên thành đan dược. Đến lúc đó, anh có thể đặt chân lên tầng luyện khí tầng bảy!
Sau khi qua cơn kích động, Tô Thương nhìn Đổng Văn Thắng, hài lòng nói: “Đổng Văn Thắng, ông đã giúp tôi một việc lớn, tôi nhất định phải thưởng cho ông thật tốt.”
Dứt lời. Tô Thương rót hai luồng linh khí vào trong cơ thể của Đổng Văn Thắng.
Đổng Văn Thắng chỉ bị vết thương ngoài da, một trong hai luồng linh khí đã trực tiếp chữa lành vết thương của ông ta. Còn luồng linh khí còn lại là dùng để đột phá cảnh giới.
"Sau khi trở về, luyện hóa năng lượng trong cơ thể, nhất định có thể bước vào Tông Sư trung kỳ.”
Tô Thương cười nói: "Cái này xem như là ban thưởng cho việc ông mạo hiểm lấy được Tuyết Liên.”
"Cảm ơn cậu chủ!" Đổng Văn Thắng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể thì lập tức vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng lại, ông ta vội vàng tỏ vẻ trung thành: "Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để san sẻ những lo lắng với cậu chủ."
“Ừm.”
Tô Thương nở nụ cười, anh đưa mắt nhìn về phía rương gỗ, tò mò hỏi: “Đổng Văn Thắng, làm sao ông lấy được một trăm viên đá năng lượng này?”
“Báo cáo cậu chủ, đây là phần thưởng của Đại trưởng lão ban cho.”
Đổng Văn Thắng không dám giấu diếm, nói đúng sự thật: “Sau khi tôi đến Vô Ảnh Tông, trước tiên đến ra mắt Đại trưởng lão...” Ngay sau đó, Đổng Văn Thắng thành thật kể chi tiết cho Tô Thương mọi chuyện đã xảy ra ở Vô Ảnh Tông.
“Haha, vị Đại trưởng lão này trong lúc vô tình mà đã giúp ông một phen đó.”
Tô Thương nở nụ cười, sau đó híp mắt lại nói: “Đá năng lượng cũng không phải là đá vụn trên đường phố, chợ Đen Cửu Môn cũng chỉ gom góp cho tôi hai trăm viên.”
“Mà cái ông Đại trưởng lão này thật là lạ, ông chỉ xin ông ta ba viên, ông ta lại cho ông một trăm viên, thật là khó hiểu.”
Tô Thương nghi hoặc nói: “Đổng Văn Thắng, tình cảnh của Đại trưởng lão như thế nào, ra tay rộng rãi như vậy, nhà ông ta có mỏ quặng sao?”
“Cậu chủ.”