Tô Thương nửa tin nửa ngờ, chăm chú nhìn Thạch Vân Phi, chất vấn: “Ông là con trai của sơn chủ Thái Sơn phải không, vậy Thạch Hiên kia, là cháu sơn chủ Thái Sơn, ông với Thạch Hiên có quan hệ gì, cậu cháu? Hay là cha con?”
<
“Nó……”
Advertisement
Vẻ mặt Thạch Vân Phi có chút thống khổ, không biết nên nói như thế nào, cuối cùng thở dài nói: “Nó đã gọi tôi là ba hơn hai mươi năm rồi.”
“Nói vậy thì hai người là cha con nhỉ.”
Tô Thương híp mắt, lạnh lùng nói: “Vậy ông hẳn đã biết, Thạch Hiên bị tôi giết rồi.”
“Tôi giết con trai ông, ông còn gọi tôi là cháu trai lớn, còn muốn làm cậu tôi?” Tô Thương nhướng mày.
“Chuyên này……”
Ánh mắt Thạch Vân Phi dừng trên người Sở Phục Thịnh đang khoanh chân đả tọa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu trai lớn, cậu có điều không biết, Thạch Hiên kia, thật ra không phải con tôi, vậy mà lại nuôi lớn con người khác!”
“Có ý gì?” Tô Thương nhíu mày.
Thạch Vân Phi có chút khó mở miệng, dù sao thì ông ta không muốn để hậu bối biết chuyện kinh khủng mình đã trải qua, quá mất mặt.
“Điện chủ.”
Lúc này, Trương Trọng Ngu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tiến lên giải thích: “Là thế này, cậu của cậu, Thạch Vân Phi đổ vỏ đó.”
“Người phụ nữ ngài vừa giết kia, là Đỗ Hồng Cẩm, bà ta là mẹ đẻ Thạch Hiên.”
“Còn gã đàn ông trung niên bị ngài đánh trọng thương kia, tên Sở Phục Thịnh, là tình nhân của Đỗ Hồng Cẩm.”
Trương Trọng Ngu nhìn thi thể Đỗ Hồng Cẩm, lại chỉ tay về phía Sở Phục Thịnh, sau đó nói tiếp: “Năm đó, trước khi Đỗ Hồng Cẩm gả cho cậu của cậu, đã cặp kè với Sở Phục Thịnh, hơn nữa còn mang thai con của Sở Phục Thịnh.”
“Cậu của cậu không biết chuyện này, liền cưới Đỗ Hồng Cẩm đang mang thai.”
Trương Trọng Ngu mặt đầy nghiêm túc, tiếp tục nói: “Nhưng thực tế mà nói, cậu của cậu rất thích làm cha đó.”
“Mấy năm nay ông ta cho rằng Thạch hiên là con ruột của mình, quan tâm săn sóc, yêu thương chiều chuộng Thạch Hiên vô cùng, nhưng hôm nay lại phát hiện ra Thạch Hiên chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với ông ta cả, mà là sản phẩm do Đỗ Hồng Cẩm và Sở Phục Thịnh tằng tịu với nhau.”
Nói tới đây, Trương Trọng Ngu thở dài một hơi: “Ai, cậu của cậu cũng là một người đáng thương, nuôi con của người khác, đáng thương quá.”