Các thanh niên tài giỏi của các tông phái lớn, dưới sự hộ tống của các trưởng bối lần lượt kéo đến cổ trấn.
Advertisement
Lúc này.
Trên núi Võ Đang.
Advertisement
Trong một căn phòng cổ kính.
Một ông già mặc áo choàng dài, cổ màu xanh nước biển, đang ngồi xếp bằng, tay cầm một cây phất trần, đặt giữa hai cánh tay.
Lão đạo sĩ hai mắt khép hờ, trên khuôn mặt già nua không hề có biểu hiện gì, nhìn không ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Ông ấy chính là chưởng môn đương nhiệm của Võ Đang Thiên Cơ Môn, Vương Trọng Vân, quản lý toàn bộ Võ Đang.
Nhưng mà.
Trên ông ấy còn một một lão môn chủ nữa, cao hơn Vương Trọng Vân hai vế, chính là sư thúc tổ của ông ấy.
Năm đó đông đảo các môn phái vây đánh nhà họ Tô ở núi Côn Luân, chính vị lão môn chủ đó đã âm thầm hỗ trợ giúp ông nội Tô Kiền Khôn của Tô Thương.
Đồng thời.
Chính ông ấy đã nói cho Thiên Niên Sát của núi Cửu Phong biết, tương lai nhà họ Tô sẽ quật khởi trở lại, thậm chí có thể hóa giải được nguy cơ của núi Cửu Phong.
Bởi vậy, Thiên Sơn Tuyết mới che giấu thân phận, đến Giang Bắc, dùng chính cơ thể của mình để kết duyên cùng với nhà họ Tô, rồi mới có Tô Du Du và Tô Tinh Hà.
"Sư phụ, ngày mai chính là đại hội võ thuật rồi, các cao thủ và các thanh niên tài giỏi của các tông phái lớn đều đã đến gần đủ rồi, vậy sao vẫn chưa thấy lão môn chủ xuất hiện vậy?" Lúc này, một người đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh tò mò hỏi.
"Vương Dã."
Vương Trọng Vân mở hai mắt ra, nhìn sang người đạo sĩ bên cạnh, kiên định nói: "Đừng nên nóng vội, trong lòng sư thúc tổ tự có tính toán của mình, lúc nào ông ấy xuất hiện thì ông ấy sẽ xuất hiện."
"Dựa vào tiên đoán của lão tông chủ thì sau khi đại hội võ thuật lần này thì thiên hạ sẽ trải qua một thời kỳ đổi mới, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ắt hẳn sẽ là một sự biến hóa long trời lở đất."
Vương Trọng Vân nhìn Vương Dã, nói tiếp: "Con chính là thiên tài kiệt xuất nhất của Võ Đang trong một trăm năm trở lại đây, Kỳ Môn Chi Thuật con cũng đã tôi luyện thành thục, lần đại hội võ thuật lần này, sư phụ mong chờ con trổ tài giành lấy ngôi vị quán quân, con có thể nắm chắc không?"
"Nắm chắc đương nhiên là con có."
Biểu cảm của Vương Dã rất giống với Vương Trọng Vân, không vui không buồn, dường như nhìn thấu hết trần thế, đoạn tuyệt với thất tình, giọng điệu bình thản nói: "Nhưng mà, sư phụ, cho tới nay, núi Võ Đang chúng ta chưa bao giờ tranh giành quyền thế, từ trước tới nay cũng không tham gia đại hội võ thuật, tại sao lần này người lại muốn đệ tử ra tay?"
"Có một chuyện sư phụ chưa nói cho con biết, dưới sự dẫn dắt của ba đại thế lực, các tông phái ở trong giới luyện võ đã có một quy định."
Vương Trọng Vân giải thích nói: "Người đứng đầu đại hội võ thuật năm nay chính người do ông trời chọn, giới luyện võ sẽ nghe theo ý trời, tôn vinh người đó lên làm minh chủ, quản lý toàn bộ giới luyện võ."
Vương Dã nghe vậy, kinh ngạc nói: "Sư phụ, người muốn con làm minh chủ võ lâm sao?"
"Không sai." Vương Trọng Vân gật đầu.