Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nói cho ông ta biết, tôi không có thời gian."  

Ánh mắt Tô Thương nhìn lên người Trương Hiểu Ngọc bên cạnh, thản nhiên nói: "Tìm một cái phòng, sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Sở Điềm, cô bây giờ tạm thời đừng trở về Dược Vương Điện vội, nếu Sở Điềm tỉnh lại, cô trò chuyện bên cạnh là được."  

"Vâng!"  

Advertisement

Trương Hiểu Ngọc cung kính trả lời.  

"Hứa Sơn Cư, ông đến đây, tôi muốn thay cánh tay cho Vương Phú Quý, ông ở bên ngoài chờ, không có lệnh của tôi, không cho phép bất kỳ kẻ nào lại gần."  

Nói xọng, Tô Thương liền nhanh chân đi đến căn phòng Vương Phú Quý đang nghỉ ngơi.  

Advertisement

Hứa Sơn Cư thì theo sát phía sau, không dám chậm trễ chút nào.  

Trương Ngọc Hiểu cõng Lưu Sở Điềm, đi vào trang viên như quen thuộc từ lâu, tìm kiếm phòng trống.  

Hiện trường chỉ còn lại Tiêu Đình, lộ ra một nụ cười khổ.  

Lúc này, ở cách đó không xa, có một giọng nói truyền đến.  

"Ông là thái giám sao? Ông chắc chắn là thái giám rồi, ông anh thái giám, có thể chia sẽ một chút kinh nghiệm đi nhà xí được không?"  

" Trẻ con nhà ai đây, đi đi đi, đi ra đi."  

"Ông anh thái giám, trả lời một chút cho tôi bớt tò mò đi mà, ông bình thường đi vào nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ?"  

"Cái... Cái câu hỏi lộn xộn gì thế hả!"  

"Nói thử đi mà, lúc ông đi tiểu, ông ngồi xổm hay là vẫn đứng vậy? Ông sẽ dùng tay đỡ lấy sao? Ồ, thật ngại quá, quên mất, thái giám các ông đều bị cắt rồi, muốn đỡ cũng không có mà đỡ nữa."  

"Ông anh thái giám này, lúc cắt có đau không nhỉ, có phải giống như trên ti vi đã diễn không, chỉ cần một dao là làm xong luôn?"  

"Nhanh nhanh cút đi, phiền chết đi mất, mày là con nhà ai, sao lắm miệng thế, ông đây cần phải dạy dỗ lại mày rồi!"  

...  

Hai người đang nói chuyện, chính là Ngụy Trung và Tô Tinh Hà.  

Lúc này.  

Tô Tinh Hà giống như một cậu học sinh ham học hỏi, trông mong nhìn qua Ngụy Trung, chờ đợi Ngụy Trung trả lời.  

Mà Ngụy Trung, thân là thái giám, kiêng kỵ nhất là người khác đem chuyện này ra nói, sắc mặt đã sớm tối sầm lại, cuối cùng là không thể chịu được nữa, tức hổn hển muốn dạy dỗ Tô Tinh Hà.

"Đừng."  

Lúc này, Tiêu Đình vội vàng đi lên trước, cười làm lành nói: "Ngụy tổng quản, thật ngại quá, đứa bé này là con trai của đại thiếu gia nhà chúng tôi, Tô Tinh Hà, từ nhỏ đã không được giáo dục tốt, nếu có chỗ nào đắc tội mong ông rộng lượng tha thứ."  

Con trai của Tô Thương?  

Thế thì quá khớp rồi!  

Chẳng trách không lễ phép như vậy, quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng mà, con trai của chuột thì sẽ đào hang.  

Hừm!  

Tô Thương không nói lễ nghĩa, đóng cửa không gặp, con của cậu ta không biết giữ mồm giữ miệng, quả thật cũng là chuyện quá bình thường thôi.  

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà ngoài mặt, lại giả vờ nịnh nọt nói: "Hóa ra là con trai của Tô đại thiếu gia, chẳng trách khí phách bất phàm, tuổi còn nhỏ, đã có tướng quý tộc rồi, sau này thành tựu khó đoán trước được nha."  

"Ngụy tổng quản quá khen."  

Tiêu Đình cười cười, sau đó nhìn Tô Tinh Hà, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, đừng làm loạn được không, nhanh đi tìm vợ nhỏ của cậu chơi đi."  

Vợ nhỏ trong miệng Tiêu Đình, tất nhiên là cái cô bé ăn kẹo hồ lô kia rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK