<
Từ đầu đến cuối Trương Khổ Mộc đều rất ôn hòa, cười nói tiếp: “Có điều, cậu thiên phú tựa như yêu, nếu như có thể gia nhập Dược Vương Điện, tôi đảm bảo sẽ cho cậu không ít dược liệu, đan dược dùng mãi không hết, mười mấy năm sau, có lẽ trở thành cường giả thật đấy.”
“Nhưng chuyện của mười mấy năm sau, hãy đợi mười mấy năm sau nói tiếp, cậu hiện tại, không có tư cách trở thành điện chủ.”
Advertisement
Trương Khổ Mộc lắc đầu, nói lời từ chối:
“Tô thiếu gia, cậu hãy từ bỏ ý niệm này trong đầu đi thôi.”
“Ha ha, có vẻ ông không đồng ý rồi!”
Tô Thương nghe nói thế, vẻ mặt thoáng chốc lạnh dần, trầm giọng nói: “Nếu như tôi nói không làm không được, ông tính thế nào?”
“Hầy.”
Trương Khổ Mộc thở dài, sau đó lại thu đi nụ cười trên môi, lạnh lùng nói tiếp: “Tô thiếu gia, nếu như cậu đã không nghe, vậy thì ta chỉ còn cách để cậu trông thấy rõ hiện thực thôi!”
Khóe miệng Tô Thương cong lên, nhàn nhàn nói: “Hứa Sơn Cư, đến lượt ông ra tay đấy!”
“Rõ, thưa chủ nhân!”
Hứa Sơn Cư cung kính trả lời, sau đó đi ra từ sau lưng Tô Thương, đột nhiên giải phóng sức mạnh của mình.
Vù!
Trong giây lát, một làn sóng chân khí kinh hoàng cuốn lấy tất cả mọi người, hàng trăm y sĩ đứng đại sảnh, toàn bộ đều nghiêng ngả loạng choạng, đứng cũng đứng không vững.
Chín vị trưởng lão trên đài, bởi vì đã vượt qua địa tông nên mới miễn cưỡng giữ vững cơ thể nhưng cũng vô cùng khó khăn.
“Thế này…mạnh quá!”
“Hắn là người nào, chỉ cần phóng ra khí tức, cũng đủ khiến người ta khiếp đảm, ít nhất cũng đã vượt qua thiên tông!”
“Lão già này, vừa này gọi Tô Huyền Thiên là chủ nhân, ông ta chỉ là kẻ hầu cho Tô Huyền Thiên thôi sao?”
……
Mọi người một bên chống đỡ, bên kia thì thảo luận xì xầm.
“Thiên tông!”
“Hậu kỳ!”
Trong chốc lát, Trương Khổ Mộc đã cảm nhận được cảnh giới của Hứa Sơn Cư, vẻ mặt trước sau đều không hề bận tâm, đã lộ ra vài phần kinh ngạc, không nhịn được mở miệng hỏi: “Xin hỏi các hạ đến từ núi nào, sư phụ là ai?”
“Đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, Hứa Sơn Cư.”
Hứa Sơn Cư trả lời bằng giọng điệu rất bình thản, nhanh chóng bổ sung thêm: “Nhưng đó là thân phận lúc trước thôi, bây giờ tôi đã là người hầu của Tô Huyền Thiên, Tô Huyền Thiên chính là ông chủ của tôi.”
Nhắc đến chủ nhân, trong ánh mắt Hứa Sơn Cư tràn đầy sự kính nể, trong sự kính nể đó còn mang theo cảm giác tự hào mạnh mẽ, dường như làm người hầu của Tô Huyền Thiên, là một chuyện rất đáng tự hào.
“Cái gì!”
“Người hầu?”