Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy.”  

Thạch Cửu Thiên khẽ cười nói: “Anh biết được em có một đôi trai gái nên anh đã lập tức gọi điện thoại cho dì.”  

Advertisement

“Thật ra, hai viên tinh thạch Thái Sơn này có một viên là của anh, một viên khác là của dì.”  

Thạch Cửu Thiên nói tiếp: “Tinh thạch Thái Sơn quý giá không có gì có thể sánh được, năm trăm năm mới có thể sản sinh ra hai viên.”  

Advertisement

“Hai viên năm trăm năm gần đây được sinh ra, viên thứ nhất cho dì Ngọc Yến, viên thứ hai là cho anh.”  

Thạch Cửu Thiên tiếp tục nói: “Viên của dì Ngọc Yến kia dì đã sớm tặng cho anh, cho nên anh mới có hai viên.”  

“Vừa rồi trong điện thoại dì Ngọc Yến đã nhờ anh chuẩn bị một phần lễ gặp mặt cho hai đứa nhóc nhà em, cho nên anh đã cắn răng lấy tinh thạch Thái Sơn ra tặng, dù sao thứ đó cũng không có tác dụng gì với anh.”  

Thạch Cửu Thiên nhắc nhở: “Tô Thương, chuyện này tuyệt đối không được nói cho ông nội của anh biết, bây giờ ông ấy không có cảm tình gì với các em, nếu như ông ấy biết được thì anh sẽ rất thảm.”  

“Được.”  

“Anh họ cả cứ yên tâm, em sẽ không để anh phải khó xử.”  

Tô Thương gật đầu, ngay sau đó anh không nhịn được nói: “Anh họ cả, anh có số điện thoại của mẹ em, anh có thể cho em nói chuyện với bà ấy được không?”  

“Chuyện này…”  

Thạch Cửu Thiên khó xử, anh ta cười khổ nói: “Chuyện này sợ là không được, điện thoại nội bộ Thái Sơn chúng anh hầu như đều có thể bị nghe lén, anh sợ ông nội biết, em họ, thật ngại quá.”  

“Em hiểu rồi, không sao đâu, em không trách anh.” Tô Thương khẽ cười nói.  

Anh đã tính toán kỹ rồi, sau đại hội võ thuật trăm tông phái, đầu tiên anh sẽ đến Thái Sơn, sau đó đến Côn Luân, chẳng mấy chốc anh sẽ gặp được bà ấy rồi, lúc này anh cũng không vội.  

“Ừm, tốt, em họ, thời gian đã không còn sớm, em nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai em còn phải tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái.”  

Thạch Cửu Thiên vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, anh đã kiểm tra qua, em ở tổ thứ sáu.”  

“Vận may của em cũng không tệ, tổ thứ sáu không có thiên kiêu chân chính, nhưng mà có hai gã dự thi ở cảnh giới Thần Tông sơ kỳ, em phải thật đề phòng.”  

Thạch Cửu Thiên dặn dò: “Trên lôi đài, không kể sống chết, em họ, em tuyệt đối không được cậy mạnh, nên cúi đầu thì cúi đầu, chỉ cần em đầu hàng, trọng tài ở ghế giám khảo sẽ ra tay cứu em.”  

“Em cứ làm hết sức là được, coi như là đi trải nghiệm đi, em yên tâm, anh sẽ giành được hạng nhất, cứu dì Ngọc Yến ra!” Thạch Cửu Thiên tràn đầy tự tin nói.  

“Cảm ơn anh họ đã nhắc nhở.”  

Tô Thương khẽ cười, ngược lại anh nghi ngờ nói: “Anh họ, em thấy anh chẳng qua mới chỉ là bán bộ Thần Tông, tại sao anh lại khinh thường khi nhắc đến Thần Tông sơ kỳ, hơn nữa còn chắc chắn sẽ giành được hạng nhất?”  

“Ha ha.”  

“Em họ, vậy là em không biết rồi, có đôi khi, cảnh giới không có nghĩa lý gì, rất nhanh em sẽ biết là anh rất mạnh.”  

Thạch Cửu Thiên làm một cái thắt gút đúng chỗ hấp dẫn nhất, sau đó anh ta cười nói: “Anh không nói chuyện với các em nữa, ngày mai gặp.”  

Lưu lại một câu, Thạch Cửu Thiên ấn thang máy, đi thang máy lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK