Thậm chí Vương Phú Quý có một loại cảm giác, chỉ cần đối phương thổi một hơi thì mình sẽ hồn phi phách tán.
Cái đùi to như vậy đương nhiên phải ôm chặt lấy rồi, nếu không nhiều năm qua mình luyện tập nịnh hót ở bên cạnh Tô đại thiếu chẳng phải là uổng công sao?
"Ồ?"
Advertisement
Tô Ma khẽ cau mày, sau đó không lạnh không nóng nói: "Cậu và tôi còn chưa làm lễ bái sư mà cậu đã gọi tôi là sư tôn rồi?"
"Con biết rồi."
Advertisement
Vương Phú Quý kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Sư tôn ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ đệ."
"Đứng lên!"
Tô Ma thấy vậy, hờ hững nói: "Tôi đồng ý nhận cậu làm đệ tử lúc nào?"
"Huyết Ma tôi là người cô đơn, đã quen rồi, nếu cậu muốn bái sư thì hãy đi tìm người khác đi."
Tô Ma lạnh nhạt nói: "Lấy thiên phú của cậu, tin chắc mấy lão già Trái Đất kia sẽ tranh nhau làm sư tôn của cậu."
"Sư tôn, mặc dù con không biết người đang nói đến ai, nhưng mà bọn họ thì nhằm nhò gì."
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Ở trong lòng con, người mới là người mạnh nhất Trái Đất, hơn nữa con có thể có được thành tựu hôm nay đều nhờ công lao của người."
"Tôi không muốn làm sư tôn của người khác, dù những người đó cầu xin tôi, đe dọa tôi, uy hiếp tôi, tôi cũng không bao giờ khuất phục!"
Vương Phú Quý nhìn Tô Ma, khẩn cầu: "Sư tôn, người hãy nhận con đi, con rất nghe lời, chưa bao giờ gây rắc rối, cũng sẽ không lấy tên tuổi của người ra để lừa đảo đâu."
"Cậu... đúng là biết ăn nói."
Tô Ma tiến lên nhìn Vương Phú Quý, khuôn mặt hơi dãn ra, lạnh nhạt nói: "Nhưng kẻ địch của tôi rất mạnh, là đệ tử của tôi sẽ phải đối mặt với kẻ địch của tôi, đó là người mà cậu không bao giờ tưởng tượng nổi, Vương Phú Quý, cậu còn đồng ý không?"
"Đồng ý."
Vương Phú Quý không do dự gật đầu, tàn bạo nói: "Sư tôn, kẻ địch của sư tôn chính là kẻ địch của con."
"Cho dù đối phương có mạnh đến thế nào, con và người kề vai chiến đấu, cho dù kẻ địch của người là tiên đế trong truyền thuyết thì sao chứ, kiếm Vương Quyền của con có thể tiêu diệt hết quỷ thần!" Vương Phú Quý ngông cuồng nói.
"Chúc mừng cậu đã đoán đúng."
Tô Ma nhếch miệng lên nói: "Kẻ địch của tôi chính là một tiên đế vô cùng mạnh mẽ. Lúc trước chính hắn đã giết tôi, nếu không phải tàn tích linh hồn của tôi chạy thoát được thì trước kia đã chết lâu rồi, căn bản không có cơ hội sống lại."
"Mẹ kiếp!"
Sắc mặt Vương Phú Quý lập tức đen sì, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
"Làm sao, cậu sợ?" Tô Ma cười nói.