“Mẹ ơi?”
“Lạnh lùng đến thế ư?”
Advertisement
Cả người Tô Thần Binh ngẩn ra, đen mặt chửi rủa một trận.
“Ha ha, trong cơ thể của con có linh khí nên nó mới không chờ nổi nữa, vội vàng muốn chọn con.”
Advertisement
Tô Thương giải thích một chút, cũng không sốt ruột kết nối với tháp Hư Không mà chỉ nói: “Cha, ông nội, con đã thu thập xong dược liệu hết rồi, bây giờ có thể trị thương cho hai người, biến hai người trở lại thành người bình thường, không cần nằm bẹp trên giường nữa.”
“Thật ư?”
“Thật ư?”
Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn đồng thời lên tiếng, mừng rỡ không thôi, hỏi.
“Vâng.” Tô Thương gật đầu nói.
Nếu là Tô Thương của trước kia nói lời nào thì Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng bây giờ sau khi đã biết Tô Thương là tu chân giả, bọn họ tin tưởng không sót một lời.
“Ha ha, cháu trai ngoan của ông, vậy cháu còn đứng đó làm gì nữa, nhanh bắt đầu đi chứ.” Tô Kiền Khôn thúc giục nói.
“Vâng.”
Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn về phía Tô Dực Cân, cười nói: “Chị ơi, quá trình này tương đối phức tạp, phải mất thời gian nửa ngày trời, nếu cứ đứng đây thì chán lắm, hay chị ra ngoài thư giãn một chút đi nhé.”
“Được, em trai, chị giao ông nội và cha lại cho em đấy.” Tô Dực Cân đồng ý, sau đó rời khỏi mật thất dưới lòng đất.
Ngay sau đó.
Tô Thương lập tức ngồi khoanh chân trước mặt ông nội và cha mình, lấy dược liệu ra khỏi nhẫn trữ vật, bắt đầu luyện chế Sinh Cốt đan.
“Mẹ kiếp, tên nhóc này đúng là giàu có, đến cả nhẫn trữ vật mà nó cũng có luôn!”
“Thằng bé đang làm gì vậy, luyện chế đan dược sao?”
“Chắc là vậy rồi, hơn nữa không phải là đan dược bình thường.”
“Dùng linh khí để luyện chế, đây có lẽ là phương pháp của Luyện Khí sĩ thượng cổ, đan dược luyện xong chính là đan dược thượng cổ. Xem ra Tô Thương không nói dối rồi, chúng ta thật sự có thể khỏi hẳn.”
…
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã trôi qua nửa ngày.
Tô Thương luyện chế Sinh Cốt đan thành công, sau đó đưa cho ông nội và cha mình ăn.
Lại thêm nửa tiếng nữa, Tô Thương dùng thần thức của mình để dò xét thì phát hiện ra xương cốt của ông và cha mình đang lành lại, anh lập tức nở nụ cười.
“Ông nội, cha, bây giờ hai người có thể xuống giường được rồi, sau đó hai người nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa thì thực lực cũng sẽ quay lại thôi.”
Tô Thương đứng lên rồi khẽ cười, nói: “Con rời Giang Bắc đã lâu vẫn chưa gặp lại Lý Nguyệt, con đi tìm cô ấy đây, có việc gì chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Đứng lại đó!”
“Con muốn chạy đi đâu?”