Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý của Tô Thương là gì vậy chứ?  

<

Lên giường, cởi hết đồ, quay lưng về phía cậu ấy.  

Advertisement

Vèo.  

Chắc Tô đại thiếu gia sẽ không có ý đồ gì với mình đó chứ, lấy việc tu luyện làm lí do, ép mình cùng cậu ấy....  

Chắc chắn là vậy rồi!  

“Tô đại thiếu gia, không ngờ rằng cậu lại ra tay như vậy với tôi đấy, tôi coi cậu như anh em, mà cậu thì lại ham muốn cơ thể của tôi... Ôi, nhất nhân gian lưu bất trú, chu nhan từ kính hoa từ thụ*, tình nghĩa anh em của chúng ta, cuối cùng cũng thay đổi bản chất rồi.”  

*Câu thơ của Vương Quốc Duy từ tác phẩm “蝶恋花·阅尽天涯离别苦” (Hoa yêu bướm · Xem ngày tận thế, chia tay và đau khổ), tạm dịch: Điều không thể giữ lại nhất trên thế gian chính là khuôn mặt và tuổi trẻ, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nảy lộc, rồi đến mùa đông thì héo tàn.”   

Vương Phú Quý vừa cởi quần áo, vừa quay người, đồng thời cũng nghiến răng nói: “Tới đi, hãy tận hưởng thỏa thích đi, không cần thương tiếc tôi, tôi không sợ đau.”  

Đừng thương tiếc tôi?  

Cmn!  

Cmn chứ, cái thứ quỷ quái gì thế này!  

Tô Thương mặt tối sầm lại, giơ chân lên đạp ngã Vương Phú Quý, khiến anh ấy từ trên giường lăn xuống.  

"Tô đại thiếu gia, anh thật sự định không thương tiếc gì tôi luôn đó hả, ra tay nặng như thế, anh đúng là đồ khốn nạn mà."  

Vương Phú Quý vì để trở nên mạnh mẽ, mà hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến nữa, quay lưng với Tô Thương một lần nữa, hai mắt nhắm lại, cắn răng nói: "Đến đây, Tô đại thiếu gia, cứ thỏa thích mà chà đạp tôi đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây!"  

"Cút đi!"  

"Ông đây không rảnh mà đánh cậu nữa."  

Tô Thương nghiêm túc nói: "Ngồi không được động đậy, nếu không thì có xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."  

"Tôi không động đậy, được chưa hả, để anh một mình động đậy thôi, anh có mệt hay không hả, thật sự không cần tôi phối hợp với anh hay sao, thực ra tôi có nghiên cứu về phương diện này đó, tôi vẫn có thể phối hợp được với anh, dù sao thì lượng hô hấp của tôi cũng tốt, thổi kèn kỹ thuật hạng nhất, tôi....a!"  

Đang nói, Vương Phú Quý phát ra một tiếng kêu thảm, ngay sau đó liền không nói nên lời.  

Tô Thương bên cạnh, hai tay bắt đầu bấm huyệt, không ngừng khuấy động gân cốt Vương Phú Quý.  

Cùng lúc này, anh ấy đem hai mươi viên đá năng lượng còn lại, lấy ra toàn bộ, một lần phóng ra ba viên, thay nhau để vào trong mắt Trận của Tụ Linh trận.  

Sau đó.  

Trong căn phòng linh khí xoay quanh, ánh sáng rực rỡ.  

... 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK