"Tô đại thiếu gia, anh sở dĩ từ chối Triệu Chỉ Nhược, là vì hai chị dâu Lý Nguyệt và Tuyết Nhi không đồng ý à?"
Advertisement
Vương Phú Quý khinh bỉ nói: "Tô đại thiếu gia ơi là Tô đại thiếu gia, tôi khinh thường anh quá nha, đàn ông cái gì cũng có thể vứt đi, nhưng chỉ có mặt mũi là không được vứt đi nha, anh phải học tập tôi thật tốt, chấn chỉnh địa vị người chồng, quản cho tốt phụ nữ của mình, đừng có suốt ngày lăng nha lăng nhăng, không có ý nghĩa gì hết."
"Cậu lợi hại như vậy hả."
Advertisement
Tô Thương nhìn thấy khuôn mặt Lưu Sở Điềm đã tối sầm xuống, nhất thời buồn cười, nịnh nọt nói: "Vương đại thiếu gia, ở điểm này, xem ra tôi phải học tập cậu nhiều rồi, cậu có thể nói cho tôi biết làm sao để chấn chỉnh địa vị của người chồng được đây?"
"Đánh!"
"Nhất định phải đánh!"
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Phụ nữ không thể nuông chiều, nếu như không nghe lời, nhất đinh phải đánh hung dữ vào, đánh đến khi cô ấy phục mới thôi!"
"Vương đại thiếu gia, cậu dạy dỗ Lưu Sở Điềm như thế sao?" Tô Thương hỏi.
"Điều đó là đương nhiên rồi."
Vương Phú Quý nói khoác: "Là anh không biết, tôi ở thành phố mấy ngày, Lưu Sở Điềm mỗi ngày đều gọi loạn xạ cho tôi, nhìn thấy tôi là ngoan vô cùng, tôi nói cô ấy đi hướng đông, cô ấy không dám bước sang hướng tây, cực kỳ nhghe lời luôn nha."
"Thật ngầu nha."
Tô Thương nhịn không được mà duỗi ra ngón tay cái về phía Vương Phú Quý, sau đó thoải mái cười nói: "Anh em, chúc cậu may mắn."
"Hửm?"
"Chúc tôi may mắn, có ý gì chứ?"
Vương Phú Quý hơi sững sờ, mơ hồ có dự cảm không tốt, trong lòng hoảng một trận.
"Vương!"
"Phú!"
"Quý!"
Đúng lúc này, Lưu Sở Điềm thẹn quá hóa giận, kìm chế lửa giận trong lòng, hét to tên Vương Phú Quý.
"Cmn!"
"Tô đại thiếu gia, tôi là anh em tốt của anh, thế mà anh lại lừa tôi hả!"