<
Tô Kiền Khôn thản nhiên nói: "Chuyện này cha đã quyết định rồi, con dựa theo lời cha nói mà làm."
"Vâng."
Advertisement
Mệnh lệnh của Tô Kiền Khôn, Tô Thần Binh từ trước đến nay đều không dám phản bác lại, mà là gật đầu đồng ý.
Tô Kiền Khôn gật gù hài lòng, ông ấy nhìn chằm chằm Tô Thương rồi hỏi: “Tô Thương, tối hôm đó cháu có thấy ai đã giết Tông chủ Vô Ảnh Tông Đoàn Tứ Hải không?”
“Ai là Đoàn Tứ Hải?” Tô Thương biết rõ còn cố ý hỏi.
“Là người muốn tiêu diệt nhà họ Tô.” Tô Thần Binh trả lời.
“Ồ, thì ra là ông ta.”
Bỗng nhiên Tô Thương tỉnh ngộ, sau đó nói: “Cháu cũng không tận mắt thấy ai giết Đoàn Tứ Hải. Lúc cháu đến trang viên của nhà họ Tô thì ông và cha đều bị hôn mê rồi. Cả Lý Nguyệt và Du Du cũng hôn mê, cháu còn tưởng rằng bọn họ đã chết rồi nữa, cháu giận đến mức không thể kiềm chế được, ngay lập tức muốn giết Đoàn Tứ Hải.”
“Nhưng ông ta quá mạnh, một chưởng là đã đánh bay cháu rồi. Là Tô Huyền Thiên đã cứu cháu.”
Tô Thương nói thêm: “Mặc dù cháu không tận mắt nhìn thấy, nhưng nhất định là Tô Huyền Thiên đã giết ông ta đó.”
“Ừm.”
Tô Kiền Khôn nghe vậy, gật đầu nói: “Được rồi, Tô Thương, tình trạng vết thương của cháu vừa mới hồi phục. Ông và cha cháu cũng cần nghỉ ngơi, cháu về trước đi.”
“Lúc trước Hoa thần y vẫn chưa trị khỏi cho chúng ta, công việc lớn nhỏ của nhà họ Tô tạm thời giao cho cháu quản lý. Tiêu Đình và Quách Ý, cháu có thể sai khiến theo ý muốn.”
“Được, ông nội. Nhà họ Tô cứ giao cho cháu, ông có thể yên tâm rồi.”
Tô Thương cười nhẹ, bỗng nhớ đến một chuyện lập tức hỏi nói: “Đúng rồi, ông nội. Xác của Đoàn Tứ Hải ở đâu rồi?”
Đoàn Tứ Hải là kẻ mạnh của Thiên tông, máu và khí trong cơ thể rất tràn đầy.
Chất dinh dưỡng chất lượng tốt như vậy, nhất định không thể lãng phí. Lấy cho Thục Phân nuốt vào, chắc chắn Thục Phân cũng sẽ càng tiến xa thêm một bước.
“Xác sao?” Tô Kiền Khôn nghi ngờ nói: “Cháu hỏi cái này làm gì?”
“Tên đó rất đáng chết, lại dám đánh đến nỗi xương hai người vỡ nát. Còn muốn giết hai người, cháu không nuốt nổi cục tức này.”
Tô Thương không nói sự thật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu muốn lôi xác ông ta ra đánh, như vậy mới trút được cơn giận của cháu.”
“Tô Thương, tính tình con quá trẻ con, muốn đạt được thành công thì nhớ đừng có tính tình trẻ con như vậy. Huống hồ, con người phải có lòng khoan dung, ông ta đã chết rồi. Con đánh xác ông ta thì có ích lợi gì chứ?”
Tô Thần Binh nói lời thâm tình: “Ông nội con sẽ không nói cái xác ở đâu đâu, con bỏ cuộc đi…”
Tô Thần Binh đang nói thì bị Tô Kiền Khôn cắt ngang, vô cùng giận dữ nói: “Cái xác đã giao cho Tiêu Đình xử lý rồi, chắc còn chưa chôn. Cháu đi tìm Tiêu Đình, cháu trai, đánh mạnh một chút. Đánh cho xương cốt của tên đó nát hết cho ông, trông chờ vào cháu đó!”
“Được, ông nội cứ giao cho cháu. Ông yên tâm, cháu sẽ khiến ông ta chết không toàn thây, bảo đảm khiến ông hài lòng.” Tô Thương cười nói.
“Được được được.” Tô Kiền Khôn lộ ra nụ cười hài lòng khi thù lớn đã trả được.
“Ông nội, cha, cháu đi trước đây.”
Ngay sau đó, Tô Thương chào tạm biệt rồi đi ra khỏi mật thất dưới đất.
“Cha, không phải cha thường dạy con, con người phải có lòng khoan dung sao. Chỉ là một cái xác mà thôi, hành hạ nó làm gì.”