“Tháp Hư Không sao?” Tô Thương cau mày nói: “Ông muốn tháp Hư Không làm cái gì?”
Advertisement
“Đương nhiên là cứu lão tổ tông Ma Tô ra rồi.” Lâm Uyên trả lời, nhưng trong lòng lại không phải nghĩ như vậy.
“Như vậy à, tháp Hư Không là vật chí bảo của nhà họ Tô tôi, ông muốn nó, thì phải xem ông có bản lĩnh này không đã.” Tô Thương trầm giọng nói, đồng thời điều động linh khí trong cơ thể.
Bây giờ, Tô Thương đã đặt chân đến cảnh giới Trúc Cơ, toàn bộ sức mạnh ra tay, đối phó với trúc cơ đỉnh phong thì không có vấn đề lớn gì cả, nhưng lại không có cách nào chống lại được Lâm Uyên.
Advertisement
Bởi vậy, mặt Tô Thương trầm tư, mắt nhìn Lâm Uyên chăm chú không rời, để tìm kiếm cơ hội ra tay.
“Ha ha, Tô Thương, tôi biết cậu có rất nhiều thủ đoạn, nhưng theo như tôi biết, thu đoạn mạnh nhất chính là điều động Ngũ Hành Liên Hoàn Trận của núi Võ Đang.”
Lâm Uyên giống như đã hiểu rõ về Tô Thương, khẽ cười nói: “Đáng tiếc, tôi phát hiện Liên Hoàn Ngũ Hành Trận đã không có linh khí chống đỡ, nói cách khác thì, thủ đoạn này của cậu đã là thứ bỏ đi rồi, cậu không có cách nào khởi động lại Liên Hoàn Ngũ Hành Trận được nữa rồi.”
“Bây giờ, trạng thái này của cậu, cho dù bị ép tác động vào tháp Hư Không, thì cũng không thể nào là đối thủ của tôi đâu.” Lâm Uyên cười giễu cợt nói.
Nét mặt của Tô Thương trở nên phức tạp, không thể nói được lời nào.
Đúng như lời Lâm Uyên đã nói, anh rõ ràng không đánh lại Lâm Uyên, thậm chí anh còn không có tư cách làm đối thủ của Lâm Uyên.
“Tô Thương, giao ông ta cho em đi!” Lúc này, Thiên Sơn Tuyết đứng bên cạnh Tô Thương lên tiếng.
Cũng cùng lúc đó, một cỗ khí tức mạnh mẽ tuôn ra từ trong cơ thể của cô ấy, bao trùm cả không gian.
Cảnh giới Võ Tôn!
Thật mạnh mẽ!
“Còn có chúng tôi nữa!”
Lúc này, Thạch Cửu Thiên, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, ba người đi ra từ bụi cỏ cách đó không xa.
“A?”
Tô Thương lập tức sững sờ, anh không nhịn được hỏi: “Mấy người ngồi xổm ở đó từ lúc nào vậy?”
“Khụ khụ, cái này…”
Thạch Cửu Thiên đã không còn say rượu, cậu ấy nghe Tô Thương hỏi thì lập tức ho khan hai tiếng, có hơi xấu hổ.
Ánh mắt của Trương Mộ Cổ thì trốn tránh, anh ấy cũng không trả lời câu hỏi của Tô Thương.
“Ha ha, Tô đại thiếu gia, cậu thật sự cho rằng chúng tôi đã uống say sao?”
Vương Phú Quý đứng ở giữa, cười đùa nói: “Từ lúc cậu dẫn Thiên Sơn Tuyết đến thì chúng tôi đã lén đi theo phía sau hai người, chúng tôi đã nhìn được một lúc rồi.”
“Cậu thật là không biết xấu hổ, người ta cho cậu sờ thì cậu lập tức sờ, động tay động chân mà không biết ngại.”
Vương Phú Quý tiếp tục chửi bới: “Còn nữa, nếu cậu đã cậu biết xấu hổ thì nhanh chóng làm bước tiếp theo đi, nửa đêm nửa hôm chúng tôi ngồi xổm trong bụi cỏ, muỗi nhiều như vậy, chúng tôi rất dễ dàng sao.”
“Mẹ kiếp!”