Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta mặc áo trắng, tuy đã hơn trăm tuổi nhưng trông ông ta như khoảng sáu mươi tuổi, cũng không có bộ dạng tuổi già sức yếu.  

<

Thạch Hạo Hãn có dáng người cường tráng, đứng chắp tay sau lưng, mái tóc nửa xám nửa trắng, khí độ phi phàm.  

Advertisement

“Trương huynh, vấn đề ông nói tôi đã sớm phát hiện, chẳng qua sợ Vân Phi buồn nên không phái người đi điều tra.”  

Lúc này, Thạch Hạo Hãn thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng nếu nó đã chết rồi, vậy thì thôi bỏ đi, tôi sẽ tìm cơ hội nói cho Vân Phi, bảo nó không cần phải truy cứu nữa.”  

“Thạch huynh, ông thở dài làm gì vậy?”  

Trương Trọng Ngu vuốt râu cười nói: “Mặc dù ông mất đi một đứa em trai không cùng huyết thống nhưng lại có được một đứa em ngoại thiên phú dị bẩm, đây là một việc đáng vui mừng mới đúng.”  

“Haizz.”  

Thạch Hạo Hãn lại thở dài, trong mắt có chút tiếc hận: “Mặc dù Thạch Hiên không phải là em của tôi, nhưng dù sao tôi cũng đã tận mắt chứng kiến nó lớn lên. Mấy ngày trước, Vân Phi đau khổ cầu xin, tôi đang chuẩn bị cho nó một cơ hội, nhưng không ngờ bây giờ đã xa nhau mãi mãi.”  

“Tuy nhiên, đây cũng là do nó gieo gió gặt bão, năm năm trước tôi đã dặn dò mọi người ở Thái Sơn không ai được tới Giang Bắc, càng không được tìm nhà họ Tô gây phiền toái.”  

Thạch Hạo Hãn nói tiếp: “Nhưng Thạch Hiên cố tình không nghe, lần trước đã trộm đến Giang Bắc, chỉ cần không gây ra họa lớn tôi sẽ mở một mắt nhắm một mắt, ai ngờ lần này vậy mà nó xúi giục liệt đồ Đoàn Tứ Hải của tôi cùng nhau tiêu diệt nhà họ Tô, gieo gió gặt bão.”  

“Đúng rồi, nói đến chuyện này, Trương huynh, tôi vô cùng tò mò.”  

Thạch Hạo Hãn nhìn về phía Trương Trọng Ngu, nghi hoặc nói: “em ngoại Tô Thương kia của tôi đúng như lời ông nói đã đặt chân đến Thiên tông khi mới ngoài hai mươi tuổi sao?”  

“Có phải đặt chân đến Thiên tông hay không, cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, thằng nhóc kia che giấu rất sâu, năng lượng sử dụng cũng tương đối quái dị, tôi dám khẳng định không phải chân khí bình thường, cho nên tôi không thể xác định cảnh giới của cậu ta.”  

Trương Trọng Ngu cười nói: “Nhưng có thể xác định là Tô Thương có sức mạnh giết chết Thiên tông sơ kỳ, hơn nữa, tất nhiên cậu ta có những thủ đoạn khác, ngay cả cao thủ Thiên tông hậu kỳ cũng bằng lòng làm người hầu của cậu ta.”  

Thủ đoạn này, thực ra Trương Trọng Ngu đã đoán được phương pháp này, hẳn là Tô Thương có thể dùng đá năng lượng giúp người khác đột phá, cho nên Thiên tông hậu kỳ mới có thể cam tâm tình nguyện thần phục.  

Nhưng Trương Trọng Ngu cũng không nói cho Thạch Hạo Hãn biết tin tức này, định giấu giếm chuyện này một thời gian, kẻo Thạch Hạo Hãn quá yêu thích Tô Thương, bây giờ đoạt người với mình.  

"Ha ha, nghe ông nói như vậy, đứa em ngoại tiện nghi này của tôi thực sự rất không tồi.”  

Thạch Hạo Hãn cười, nhưng quay người lại, sắc mặt liền trầm xuống: "Tuy nhiên, việc xảy ra năm đó tôi không thể tha thứ cho Tô Thần Binh, liên quan đến người nhà họ Tô, một người tôi cũng không muốn nhìn thấy, cho dù có ưu tú cũng không có tư cách tiến vào vùng núi tế trời.”  

“Thạch huynh.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK