Nhưng cây thuốc năm vạn năm trong tay Tô Vô Kỵ thì lại khác, nó không chỉ chữa khỏi bệnh của ông ta, mà còn có thể gia tăng linh khí, nói không chừng sau khi dùng xong thực lực sẽ tăng lên một bậc.
Quan trọng nhất là, nếu như vậy, thì Vương Dương Minh liền đắc ý vì tiết kiệm được đan dược màu đen.
Cho nên bất đắc dĩ, Vương Dương Minh mới không luyện hóa đan dược trong bụng dược.
"Dựa vào cái gì chứ?"
Tô Vô Kỵ nghe thấy Dương Vương Minh đòi thuốc, bỗng tỏ ra khó chịu: "Vì lừa tôi, nên mới tự đánh mình, liên quan gì đến tôi chứ, dựa vào cái gì mà tôi phải đư thuốc cho anh?"
"Dựa vào vết thương của tôi, vì anh nên mới bị thương, anh nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng." Vương Dương Minh mặt dày nói.
"Mẹ kiếp!"
Tô Vô Kỵ cạn lời, mặt xám lại nói: "Anh Vương, anh có biết xấu hổ không vậy, cái mẹ gì cũng đổ hết lên người tôi vậy?”
"Phải trách anh chứ, toàn bộ đều là trách nhiệm của anh!"
Vương Dương Minh cố tình nói tiếp: "Nếu lúc trước không phải anh ngu ngốc, thì tôi cũng chẳng lừa được anh, anh thấy lần này, tôi đã phải giá giá lớn thế nào chưa?"
"Còn không phải vì anh quá dễ lừa, mỗi lần tôi đều có thể nếm được thứ ngon ngọt, có được phần lớn tài nguyên tu chân, cho nên lần này, tôi mới cược, được ăn cả ngã về không, tự mình đánh mình, tranh thủ giành lấy lòng tin của anh."
Vương Dương Minh nghiến răng nói: "Tô Vô Kỵ, anh đánh tôi như vậy, mà còn nói vết thương của tôi, không liên quan gì đến anh sao?"
“CMN!"
Tô Vô Kỵ không nhịn được nữa, chửi thẳng mặt luôn:"DMM, chính anh đã ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, rồi lại quay lại trách tôi là dễ lừa là sao?"
"Vương Dương Minh, tôi đây hành tẩu giang hồ nhiều năm như thế, còn chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như ông đâu đấy!" Tô Vô Kỵ nói thêm.
"Tôi không nghe tôi không nghe!"
Vương Dương Minh giả vờ như không nghe thấy gì, liền cãi cùn: "Tóm lại người bị thương là tôi, tôi bị thương là sự thật, mau đưa thuốc ra đây, nếu không tôi sẽ chết đấy.."
"Tôi không lừa anh, chắc chắn anh cũng có thể nhìn ra, vết thương của tôi đây anh nhìn đi, nếu không cứu chữa kịp thời, không quá mười phút nữa, thì tôi sẽ về quy tiên đó."
Vương Dương Minh vừa cãi cùn, vừa bày tỏ tình cảm: "Tuy chúng ta có chút xích mích, nhưng dù sao cũng đã lâu như vậy rồi, tôi đã từng cứu anh, anh cũng từng cứu tôi, lẽ nào anh đã quên rồi ư, lúc trước Tô Ma vì muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, mà đã hủy diệt cả một tòa thành, khiến mấy chục mạng người phải chết oan uổng."