"Chính xác."
Advertisement
Từ Hải Phong nghe đến uy danh của Thạch Ngọc Yến, gật đầu nói: "Thạch Ngọc Yến đúng thật là thiên tài, kinh động tứ phương, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn đã có thể leo lên tuyệt đỉnh rồi, chỉ tiếc, Thạch Ngọc Yến trời sinh tính tình phóng khoáng, hơn 20 năm trước đã chạy theo nhà họ Tô xấu xa kia, làm mất hết mặt mũi núi Thái Sơn, trở thành trò cười trong giới luyện võ."
Nói đến đây, Từ Hải Phong lắc đầu, trong mắt đều là sự khinh thường.
Advertisement
"Hửm?"
Tô Thương cách đó không xa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, quanh thân tản ra sát khí ngập trời.
Hiện trường lúc đó.
Không chỉ có anh ấy tức giận, Thạch Cửu Thiên trên người mặc đồ thể thao màu trắng cũng đang không kiềm được nỗi giận, ánh mắt lạnh lùng khác thường.
Nhưng cái vẻ lạnh lùng này, chỉ thoáng qua một lúc, thay vào đó là một nụ cười.
Lúc này.
Từ Hải Phong nhìn vào Thạch Cửu Thiên, thản nhiên nói: "Thạch thiếu gia, chắc hẳn tên Tô Thương mà cậu ra sức bảo vệ này, chính là vì Thạch Ngọc Yến hả."
"Đúng vậy."
Thạch Cửu Thiên khẽ cười nói: "Thạch Ngọc Yến chính là cô của tôi, tính ra thì Tô Thương chính là em họ của tôi, bây giờ cậu ấy gặp nguy hiểm, tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?"
"Ồ."
Từ Hải Phong đắc ý cười nói: "Tôi nghe nói, năm đó Thạch Ngọc Yến đã buông bỏ tất cả, bỏ chạy cùng với người nhà họ Tô xấu xa đó, có điều sau này, nhà họ Tô xấu xa đó lại bỏ rơi cô ấy rồi mà."
"Hơn nữa sau này, Thạch Ngọc Yến không có mặt mũi trở về Thái Sơn nữa, thế là gả cho một nhà ở Giang Bắc, tìm một người đàn ông cũng họ Tô như vậy, đồng thời sinh ra một đứa con, đặt tên là Tô Thương."
Từ Hải Phong tiếp tục cười nói: “Xin hỏi Thạch thiếu gia, Tô Thương là nghiệt chủng nhà họ Tô cùng với Thạch Ngọc Yến sinh ra, hay là cùng với người chồng hiện tại của cô ấy sinh ra?"
"Không phải năm đó lúc bị bỏ rơi, đã mang thai nghiệt chủng nhà họ Tô, vì để che giấu tai mắt mọi người, nên tùy tiện tìm một người đàn ông khác gả cho bà ấy chứ?"
"Những chuyện này tôi cũng không biết."
Thạch Cửu Thiên lắc đầu, sau đó cười nói:"Nhưng mà bất luận như thế nào, Tô Thương vẫn là em họ của tôi, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ."
"Ha ha, Thạch thiếu gia ra mặt, tôi tất nhiên là phải cho rồi." Từ Hải Phong cười nói: "Có điều, sao tôi lại nghe nói, sơn chủ Thái Sơn không chào đón Tô Thương, thậm chí 5 năm trước, lúc cướp đi Thạch Ngọc Yến vốn còn định tiêu diệt nhà họ Tô mà?"
"Ông của tôi là ông của tôi, tôi là tôi, xin tiền bối đừng nhập làm một chứ."
Thạch Cửu Thiên vẫn luôn nở nụ cười trên mặt, nói tiếp: "Nếu tiền bối đồng ý tha cho em họ của tôi, tôi nguyện lấy bảo vật quan trọng ra để trao đổi, lần này ra ngoài, ông nội và cha đã cho tôi rất nhiều đồ tốt."
"Ha ha, Thạch thiếu gia, quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa."
Nghe được có bảo vật, hai mắt của Từ Hải Phong và Hà Kim Chi như sáng rực lên, sau đó, Từ Hải Phong vui vẻ nói: "Nếu đã như vậy, hai người chúng tôi sẽ không tính toán với Tô Thương nữa, ân oán qua lại coi như xóa bỏ."
"Cảm ơn hai vị."