"Cháu không biết đâu, nghe thấy cháu bị thương, chú lo lắng gần chết, may mà cháu ở hiền gặp lành."
"Thôi đi!"
Advertisement
Tô Du Du bĩu môi, không thèm để ý đến Mặc Đao, mà nhỏ giọng nói với Tô Thương: "Cha ơi, người này xấu lắm, chú ta đang theo đuổi mẹ, cha nhất định đừng bỏ qua cho chú ta."
"Ừm, cha biết rồi."
Advertisement
Tô Thương gật đầu, sau đó quay sang nhìn Mặc Đao, lạnh lùng nói: "Mặc Đao, tránh xa người nhà tôi một chút, đừng để tôi nhìn thấy anh đến gần mẹ con cô ấy nữa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
"Ha ha, Tô Thương, anh nghĩ tôi sợ anh chắc?"
Mặc Đao lạnh lùng nói: "Hai ngày trước nếu không phải Tuyết Nhi che chở anh, tôi đã sớm giết anh rồi!"
"Một tên vô dụng chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, anh có tư cách gì uy hiếp tôi?"
"Hừ!"
Tô Thương lười nói nhảm với Mặc Đao, chỉ hừ lạnh một tiếng, đang muốn ra tay đánh chết anh ta.
"Tô Thương."
Đúng lúc này, Vương Trọng Vân ngồi trên cao nhìn thấy thế liền lắc đầu nhắc nhở: "Đừng làm bừa, nếu giết người bên ngoài lôi đài, cậu sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu."
Nghe thấy vậy, sát ý trên người Tô Thương mới biến mất.
Mặc dù anh không biết sau khi Hội võ trăm tông diễn ra, giới luyện võ sẽ thay đổi như thế nào.
Nhưng Tô Thương muốn làm chủ sự thay đổi này, hơn nữa anh cũng muốn trở thành minh chủ cổ võ để dễ dàng tính sổ với những người đã tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân.
Cho nên, Tô Thương muốn lấy được quán quân của Hội võ trăm tông, bởi vậy không muốn làm trái với quy tắc.
"Tô Thương, nếu có cơ hội gặp nhau trên lôi đài, lúc đó chắc chắn tôi sẽ khiến anh muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Mặc Đao nói xong liền nở nụ cười lạnh lùng, đi sang bên khác.
Tô Thương nghe thấy vậy chỉ khẽ cười một tiếng, căn bản không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của anh ta.
Trận chiến ác liệt của Vương Phú Quý và Hoàng Dần Hổ diễn ra hơn một giờ, cuối cùng đã phân ra được thắng bại.
Vương Phú Quý thắng hiểm, cuối cùng đã khống chế được Hoàng Dần Hổ bằng kiếm ý sắc bén mạnh mẽ.