Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh rể, anh, anh chắc chắn là nghe nhầm rồi, em không nói gì hết."  

Lý Kỳ Kỳ thuận miệng trả lời đối phó một câu, sau đó nói: "Chị gái, anh rể, hai người nói chuyện đi, em không phiền đến thế giới của hai người nữa."  

Advertisement

Sau khi nói xong, Lý Kỳ kỳ mặt mũi đầy xấu hổ, vội vàng trốn ra khỏi phòng.  

"Hừm, cái tên ngớ ngẩn này, lần này không thèm chấp với cô."  

Advertisement

Tô Thương bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Lần sau còn dám nói tôi không làm được, ông đây nhất định sẽ cho cô mở mang tầm mắt, cho cô biết thế nào là lợi hại nha."  

"Hửm?"  

Lý Nguyệt cảm thấy lời này có chút không đúng, liền đến nắm chặt tai Tô Thương, mỉm cười nói: "Tô Thương, anh muốn cho ai mở mang tầm mắt sự lợi hại của mình hả?"  

"Lý Nguyệt"  

Tô Thương trở tay ôm vòng eo nhỏ gọn của vợ mình, khẽ cười nói: "Hi hi, tất nhiên là vợ rồi, đừng nghe Kỳ Kỳ nói bậy nha."  

"Nhớ năm đó, anh tung hoành khắp các quán bar lớn, chưa từng thất bại dù chỉ một lần." Tô Thương khoác lác nói.  

**Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

"Được lắm, Tô Thương!"  

Khuôn mặt ngọc của Lý Nguyệt đỏ ửng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện kinh khủng như thế, mà anh còn lấy ra khoe khoang, thật không biết xấu hổ mà."  

"Vợ, anh chỉ là nói ví dụ là anh rất mạnh thôi, chuyện cũ như sương khói, anh thật không dám nhớ lại, anh cũng sớm đã quên đi rồi."  

Tô Thương nghiêm túc nói: "Nhưng những năm tháng tích lũy được, đều không phải vô duyên vô cớ mà có, thật ra vốn là để anh trở nên ưu tú hơn, sau đó mới gặp được em đó."  

"Vợ, quãng đời còn lại sau này của anh, anh sẽ dùng hết những gì đã học được từ nửa đời trước, để làm em hạnh phúc."  

Tô Thương nhẹ nhàng chậm rãi nói, tình cảm đó, vẻ mặt đó, thật giống như đang tỏ tình rất lãng mạn, nhưng ý tứ trong lời nói, lại thô tục không chịu nổi.  

"Dẻo miệng!"  

Khuôn mặt ngọc của Lý Nguyệt, đã ửng đỏ hết rồi, nhưng cô ấy cũng không trách Tô Thương, mà giống như con chim non nép vào trong lồng ngực Tô Thương, đồng thời thả tay đang nắm tai Tô Thương xuống.  

"Hi hi."  

Tô Thương ôm chặt Lý Nguyệt, hai người cứ đứng trong phòng như vậy, cảm nhận được hương vị của nhau.  

Sau khi vuốt ve an ủi hai phút, Tô Thương chưa từ bỏ ý định, lại nói tiếp đề tài lúc nãy: "Vợ, em có đồng ý không?"  

"Đồng ý cái gì?"  

"Chính là chuyện Kỳ Kỳ vừa nói đó, em đồng ý cùng anh...thử không?" Tô Thương tinh nghịch cười nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK