Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha."  

<

Ai ngờ Tô Du Du cười càng vui vẻ hơn, sau đó nói: "Mẹ, mẹ sai rồi, thật ra cha chưa chết, cha đang sống tốt lắm, hôm nay con còn nói chuyện điện thoại với cha nữa mà."  

Phù phù!  

Advertisement

Nghe vậy, Thiên Sơn Tuyết nhất thời sững sờ, trong mắt dần dần lộ ra vẻ vui mừng...  

Tô Thương... chưa chết sao?  

Còn gọi điện thoại cho Du Du?  

Nhưng điều này là không thể, Tô Thương bị thương nặng như thế, chắc chắn là phải chết rồi.  

"Du Du."  

Thiên Sơn Tuyết kịp phản ứng lại, chịu không được mà hỏi: "Thật hay giả vậy, con đã nói chuyện điện thoại với Tô Thương rồi sao?"  

"Dạ, dạ."  

Tô Du Du vừa cười vừa nói: "Con không nghe nhầm đâu, chính là giọng của cha đó, cha nói chờ giải quyết công việc xong xuôi, sẽ đến đón chúng ta đến Giang Bắc đó."  

"Cha còn nói, đến lúc đó nhà chúng ta, vĩnh viễn sẽ không xa nhau nữa."  

Tô Du Du nói tiếp: "Đúng rồi, mẹ, bây giờ Tô Tinh Hà đang ở chỗ cha, còn nữa, cha nói mẹ gọi lại cho cha."  

Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, cảm xúc cực kỳ kích động, hơi thở cũng không vững vàng nữa rồi.  

Du Du nói có đầu có đuôi, hơn nữa còn nói đối phương nhắn mình gọi lại, chính là không sợ gặp mình rồi.  

Như thế xem ra, Tô Thương thật sự chưa chết!  

Giờ phút này, Thiên Sơn Tuyết vui đến phát khóc, khóe mắt hơi hơi ướt.  

Thật ra.  

Tình cảm của cô ấy với Tô Thương, cực kỳ sâu nặng.  

Mặc dù lúc trước tiếp cận Tô Thương, Thiên Sơn Tuyết là có mục đích, nhưng mấy năm nay, cô ấy mới biết chính mình đã yêu Tô Thương.  

Sớm chiều bên nhau lâu như vậy, vị trí của Tô Thương ở trong lòng Thiên Sơn Tuyết, sớm đã không có người thay thế rồi.  

Sau khi Tô Thương chết, cô ấy đã rất nhiều lần khóc thút thít, chỉ là ở trước mặt con gái, cô ấy lại không thể khóc, để tránh làm cho con gái càng thêm thương tâm.  

Bây giờ biết Tô Thương còn sống, Thiên Sơn Tuyết cảm xúc lẫn lộn, nước mắt cứ thế tự nhiên tuôn ra.  

"Mẹ, điện thoại của mẹ đây, nhanh gọi cho cha đi." Lúc này, Tô Du Du cười nói.  

"Mẹ không gọi."  

Lúc sau, Thiên Sơn Tuyết ổn định lại cảm xúc, lập tức nói: "Muốn gọi cũng là ông ấy gọi cho mẹ, mẹ không phải chủ động gọi làm gì."  

"Mẹ, có phải là mẹ đang xấu hổ đó hả." Du Du cười hì hì nói.  

"Chuyện của người lớn, con nít không cần quan tâm."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK