Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau đó, tôi không thuê tài xế, mà tự mình lái xe đến nhà Lưu Sở Điềm.”  

<

“Còn nữa, con người tôi thì chẳng có tài năng gì khác, ngoài kỹ năng thổi kèn hạng nhất cả.”  

Advertisement

Vương Phú Quý nhớ lại: “Khi nhìn thấy Lưu Sở Điểm, tôi thổi ngay một khúc nhạc đưa tang, sau đó thấy vẫn chưa đã tai, tôi lại thổi một bài khóc đám ma.”  

“Lúc đó, tôi còn khá đắc ý, nghĩ trong lòng biểu hiện lần này của tôi cũng được đó, vật phẩm đem chôn theo gì đó cũng được chuẩn bị đầy đủ hết, còn thổi kèn xô-na tốt biết bao nhiêu, nhưng kết quả, thì lại đổi lấy được một trận đánh đập giữ dội của Lưu Sở Điềm.”  

“Tôi cũng không biết ‘bà dì’ mà cô ấy nói, là ý gì nữa, tôi còn tưởng là một cô gái hung dữ bạo lực như cô ấy, sẽ không biết đùa giỡn chứ.”  

Vương Phú Quý oan ức nói: “Tô đại thiếu gia, cậu nói xem tôi có oan ức không cơ chứ.”   

“Ha ha ha.”  

Tô Thương nghe thấy vậy, thì cười to ra tiếng, rồi nói: “Không oan, cậu không pan ức một tẹo nào, đáng chết thì có, uổng phí một cơ hội ngọt ngào để chinh phục Lưu Sở Điềm.”  

“Ai muốn chinh phục một người con gái bạo lực như vậy chứ.”  

Vương Phú Quý nhíu mày: “Nếu không phải cô ấy cũng khá xinh gái, thì tôi đây đã không thèm để ý tới cô ta từ lâu rồi.”  

Tô Thương mỉm cười, hỏi tiếp: “Đúng rồi, cậu nói chuyện này đã được giải quyết rồi, cậu giải quyết thế nào vậy, Lưu Sở Điềm đánh cậu một trận, thì lại không tính toán gì nữa sao?”  

“Sao có thể thế được.”  

Vương Phú Quý hung hăng nói: “Tô đại thiếu gia, cậu cảm thấy cô ấy đánh tôi, vậy chuyện này có thể cho qua được không?”  

“Nghe ý tứ của câu nói này, thì cậu vẫn chưa thể giảng hòa được, cứng đầu đó Vương đại thiếu gia.”  

Tô Thương giơ ngón tay cái lên, hỏi tiếp: “Nói xem, sau đó cậu đã làm như thế nào?”  

“Còn làm thế nào nữa, đương nhiên là... quỳ xuống nhận sai rồi.”  

Vương Phú Quý nghiến răng nói: “Đồ bạo lực này, đánh tôi một trận mà vẫn không hài lòng, nói sẽ không để yên chuyện này, tôi vừa nghe thì thấy không ổn rồi, phải mau nhận sai với cô ấy thôi, như vậy mới quyết xong được vụ này.”   

“May mà tôi thông minh, quỳ xuống kịp lúc, nếu không hôm nay Tô đại thiếu gia cậu sẽ không thể gặp được người anh em này nữa rồi.” Vừa nói, nước mắt nước mũi của Vương Phú Quý liền chảy ròng ròng.   

“Phù.”  

Tô Thương cười lớn: “Hóa ra là giải quyết như vậy à, Vương đại thiếu gia, tôi có sao nói vậy, cậu thật sự hèn nhát quá đấy, thể diện của đàn ông đã bị cậu làm mất mặt hết trơn rồi.”   

“Mẹ kiếp!”  

“Đồ đàn bà kia không biết trái phải gì cả, ỷ mình thô bạo mà chèn ép người khác, tôi còn có thể làm thế nào được nữa chứ?”  

Vương Phú Quý nghiến răng nói: “Nhưng mà, tôi đây chỉ đang nhẫn nhịn thôi, đợi tôi mạnh lên rồi, sẽ tìm đến cô ấy tính sổ đầu tiên, nhất định phải đè cô ấy xuống giường, để chấn chỉnh lại.”  

“Tốt, không hổ danh là anh em của tôi, có chí hướng lắm.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK