Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái quái gì cơ, cha, cha khiến mẹ tức giận rồi?”  

Tô Tinh Hà vừa nghe xong, lập tức vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Ha ha ha, cha, xứng đáng lắm, làm ngươi đạn ta đầu băng, dám nhốt con trong vòng tay.”  

“Mẹ à, mẹ không cần nể mặt mũi của con, cứ hung hăng giáo huấn lão ba là được, không đánh không nên thân.” Nói xong, Tô Tinh Hà không quên xoi mói khiêu khích, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.  

Advertisement

“Ta mẹ nó sao lại có đứa con như con!”  

Tô Thương đen mặt, hận không thể vả miệng con trai mình hai cái, để cậu bé tự mình suy nghĩ lại một chút.  

Advertisement

“Tô Thương, được rồi, mau theo tôi đi!”  

Thiên Sơn Tuyết để lại một câu, thân ảnh lập tức biến mất, nơi đi qua, mặt đất ngưng kết thành băng sương, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.  

“Chủ nhân, cửu biệt trọng phùng, sư mẫu Tuyết Nhi chắc chắn muồn cùng ngài…… ha ha, ngài nhất định phải thể hiện thật tốt nha.” Lúc này, A Li bên cạnh cười quyến rũ nói.  

“Khụ khụ.”  

“Bảo vệ tốt Du Du và Tinh Hà, chúng tôi đi một lát sẽ quay lại.”  

Tô Thương xấu hổ cười, tiếp đó đuổi theo tốc độ của Thiên Sơn Tuyết.  

“Một lát là bao lâu, chủ nhân, ngài không thể để mình mất mặt được, ít nhất cũng phải kiên trì được hai giờ.” A Li nhìn bối cảnh của Tô Thương, nhỏ giọng nói.  

Tô Du Du và Tô Tinh Hà nghe không hiểu A Li đang nói gì, lúc này, Tô Du Du đầu tiên chào A Li, sau đó lại chào Vương Phú Quý.  

“Chào chú Vương, cháu tên Tô Du Du, Tô Thương là cha cháu.”  

“Em gái à, đừng gọi chú ấy là chú, chú ấy là đại ca của anh, em cũng gọi đại ca đi.”  

“Ai là em gái của cậu, Tô Tinh Hà, tôi là chị cậu, cậu nhớ ăn không nhớ đánh đúng không, lại muốn bị đánh sao?”  

“Đừng đừng đừng, chị à, đừng đánh em, trong túi em có đồ ăn ngon, có bách thảo đan đỉnh cấp.”  

Không thể không nói, tiểu tử Tô Tinh Hà rất có tiền đồ, co được dãn được, dám làm những việc không được làm, biết sợ người đứng trên, rất nhanh đã dỗ Tô Du Du vui vẻ, đương nhiên sẽ không bị đánh.  

……  

Lúc này.  

Bên ngoài cổ trấn Võ Đang.  

Tô Thương và Thiên Sơn Tuyết đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ có ba, bốn mét.  

“Tô Thương, hình như vừa rồi anh có chuyện muốn nói, nhưng lại không tiện, giờ có thể nói rồi chứ?”  

Lúc này, thái độ Thiên Sơn Tuyết tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không có cảm giác lạnh băng vừa rồi, hiển nhiên trước đó là giả bộ, cố ý đưa Tô Thương tới nơi không người.  

“Tuyết Nhi quả nhiên thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra.”  

Tô Thương gật đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Sở dĩ tôi muốn vào Quang Xuân Lâu, là vì đã nhận ra một điểm khác thường……”  

“Khác thường?”  

Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, gương mặt ngọc ngà tuyệt mỹ lộ ra một mạt nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Cái gì khác thường?”  

“Tử khí.”  

Tô Thương nói đúng sự thật nói: “Trên dưới Xuân Quang Lâu, tràn ngập một cỗ tử khí như có như không, tuyệt đối không phải thứ cổ võ giả bình thường nên có.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK