<
Tô Thương đã đến chợ Đen Cửu Môn, anh không dịch dung thành Tô Huyền Thiên mà sải bước lớn tiến vào trong.
Trên đường đến chợ Đen Cửu Môn, Tô Thương âm thầm quan sát Thục Phân trong vòng lưu trữ.
Advertisement
Bây giờ, Thục Phân vẫn còn ngủ say, anh nghĩ chắc là do một lần nó nuốt quá nhiều máu tươi, nên vẫn chưa có tiêu hóa hết.
Tô Thương không có làm phiền Thục Phân, muốn xem xem lần này rốt cuộc nó phát triển đến mức nào, bèn lấy lại tinh thần.
“Tô… Tô Thương?”
Tô Thương vào cửa chợ Đen Cửu Môn, Lưu Huy và Vương Trại nhìn thấy anh thì cau mày.
Trước kia gặp mặt Lưu Huy và Vương Trại, Tô Thương đều sẽ cải trang thành Tô Huyền Thiên. Cho nên, hai người này còn không biết Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên.
Ngay lúc đó.
Lưu Huy nhìn Tô Thương, nghĩ đến chuyện giữa Tô Thương và minh chủ. Cho nên giận dữ không thôi, sắc mặt khó chịu nói: “Công tử Tô, chợ Đen Cửu Môn không chào đón cậu, mời cậu về cho!”
“Ha ha.”
Tô Thương bật cười, xoay qua nói: “Lưu Huy, anh nhìn xem tôi là ai?”
Nói rồi Tô Thương không do dự mà dịch dung thành dáng dấp của Tô Huyền Thiên.
“Chủ… Chủ nhân!”
Lưu Huy và Vương Trại vừa thấy như vậy, vội vã quỳ rạp xuống đất, chắp tay cung kính nói: “Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!”
“Đứng lên đi.”
Tô Thương lại khua tay lần nữa trở về hình dáng ban đầu, sau đó hỏi: “Lưu Huy, Tô Thương không có gây sự gì với anh. Hình như anh khó chịu với Tô Thương lắm, có chuyện gì sao?”
“Chủ nhân, tôi…”
Lưu Huy dừng lại, anh ta biết bản thân và chủ nhân có loại liên hệ gì. Ở trước mặt chủ nhân, bản thân không có cách nào nói dối, bèn nói: “Chủ nhân, chuyện này nói ra thì phức tạp lắm. Có liên quan đến Giang Tuyết Nhi, tôi không muốn nhiều lời, chủ nhân…”
“Giang Tuyết Nhi?”
Tô Thương vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị nói: “Tôi đến tìm anh, là muốn hỏi về Giang Tuyết Nhi. Nói, Giang Tuyết Nhi làm sao, chuyện anh khó chịu với Tô Thương có liên quan gì đến Giang Tuyết Nhi. Nói không chừng, anh quen biết Giang Tuyết Nhi, vì yêu mà sinh thù hận cho nên căm ghét Tô Thương?”
“A!”
“Tôi không dám!”
Lưu Huy ngay lập tức bị dọa sợ, anh ta vừa đứng lên lại quỳ rạp xuống đất lần nữa.
Tình huống bây giờ, anh ta biết bản thân không nói thì phiền phức sẽ càng lớn, bèn nói: “Báo cáo chủ nhân, Giang Tuyết Nhi đã là minh chủ liên minh của Cửu Môn chúng tôi.”
“Tôi biết đồ bỏ đi Tô Thương đó… Không không không, tôi nói sai rồi. Tô Thương không phải là đồ bỏ đi, cậu không phải là đồ bỏ đi.”
Lưu Huy vội đổi lời, nói tiếp: “Nhưng lúc trước tôi cho rằng Tô Thương là đồ bỏ đi. Còn minh chủ chúng tôi mới là người tuyệt vời, vừa nghĩ đến minh chủ vì Tô Thương mà sinh ra một người con gái. Trong lòng tôi đầy căm phẫn, cảm thấy không đáng thay cho minh chủ, cho nên mới…”
“Chủ nhân, tôi sai rồi, mong chủ nhân trách phạt!” Nói xong lời cuối cùng, Lưu Huy dập đầu, cơ thể run bần bật.
Nghe lời này xong, Tô Thương bị sững người, biểu cảm hết sức đặc sắc.
Thiên Sơn Tuyết, thế mà lại là Giang Tuyết Nhi?