Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Dã nếu là tham gia thi đấu, thành đối thủ của mình làm sao bây giờ?  

Vương Dã mạnh như vậy, đánh cái chết liền nha!

Advertisement

Đại hội võ thuật năm nay, cường giả như mây.  

Nhưng được công nhận là thiên tài mạnh nhất, chỉ có hai người.  

Advertisement

Một là Võ Đang Vương Dã, người khác là Phật tử Vô Cơ.  

Mấy lão già ở trên cao kia, ở vòng 20 chọn 10 này, tuyển ra thiên tài mạnh nhất vào thẳng, cũng phải hợp tình hợp lý.  

Kể từ đó, tuyển chọn vào thẳng, chỉ có hai người.  

Nhưng Phật tử Vô Cơ vì tình khổ sở, bởi vì Lan Diệu Y mà trốn khỏi núi Bồ Đề, ba năm qua phật pháp dậm chân tại chỗ, vì vậy bị loại trừ đi.  

Cho nên, vé vào thẳng này, liền cho Võ Đang Vương Dã.  

Đây không phải Võ Đang tranh giành cho Vương Dã, mà chính là mấy lão già kia cùng nhất trí quyết định.  

Cho dù là Tây Môn Phong Vân, đều vô cùng đồng ý, ông ta cũng không có nắm chắc hai cái đời sau của nhà mình, có thể thắng được Vương Dã, trước hết để cho Vương Dã vào thẳng, là quyết sách chính xác nhất không cần phải nghi ngờ.  

"Rút thăm thì rút thăm, năm nay đại hội võ thuật nhiều thiên tài như vậy, ai sẽ sợ Vương Dã đạo trưởng chứ, đúng hay không chứ hả, Tây Môn đại thiếu gia."  

"Đúng vậy đúng vậy, còn có Tây Môn nhị thiếu gia, đừng nghe theo bọn họ, phải liều mạng với Vương Dã đạo trưởng đi chứ, anh ta không nhất định đánh thắng được cậu đâu."  

"Thạch Cửu Thiên, Thạch thiếu gia, cậu là thiên tài của vùng đất tế trời, Thái Sơn lại là đứng đầu của Ngũ Nhạc, cậu lại tu luyện Thái Sơn thần công, sợ méo gì chứ, cương với tên nhóc họ Vương kia đi, tôi ủng hộ cậu!"  

"Cô Chỉ Nhược, cô kiếm pháp siêu quần, lại có kiếm Hà Hoa, vật trấn sơn của núi Nga My, chỉ là một tên tiểu đạo sĩ, không đủ gây sợ đâu."  

...  

Hiện trường đông đảo người xem, bà tám không chê chuyện lớn mà, nghe được Vương Trọng Vân đưa ra đề nghị muốn rút thăm, liền nhao nhao lên bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.  

Nhưng mà.  

Người dự thi trên lôi đài, lại nhịn không được sợ run cả người, rút thăm cái đầu nhà mấy người.  

Cho dù là Tây Môn Long Ngâm, Tây Môn Hổ Tiếu, Thạch Cửu Thiên, các thiên tài tâm khí cao ngạo như này, cũng đều không muốn chiến đấu với Vương Dã, nhao nhao ngậm miệng không nói.  

"Tôi cảm thấy có thể."  

Đúng lúc này, Tô Thương đứng dậy, nhẹ khẽ cười nói: "Để cho công bằng, vẫn là rút thăm quyết định vào thẳng đi."  

"Tô Thương!"  

Tây Môn Hổ Tiếu bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không nói lời nào, thì cũng không ai nghĩ anh câm điếc đâu!"  

"Thế nào, tôi còn không thể nói chuyện rồi hả?"  

Tô Thương nhíu mày, sau đó nhìn chăm chú Tây Môn Hổ Tiếu, cười lạnh nói: "Tây Môn Hổ Tiếu, anh chắc không phải là đang sợ Vương Dã đạo trưởng đó chứ?"  

"Hừ, tôi chỉ là không muốn trì hoãn thời gian mà thôi!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK