A Ly nghe vậy mới thu hồi uy thế lại, cung kính đứng ở sau lưng Tô Thương.
Từ Ngọc Phong thấy vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Advertisement
"Cư sĩ Từ, cảm giác thế nào rồi, không khó chịu chỗ nào chứ?" Lúc này, Tô Thương cười hỏi.
"Không có, giống như ngủ một giấc thôi, bây giờ đang cực kỳ sung sức!"
Advertisement
Từ Ngọc Phong trả lời Tô Thương xong liền nghi ngờ nói: "Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng Lão Độc Vật đã hạ độc tôi, tại sao tôi lại không bị gì cả?"
"Cư sĩ Từ."
"Ông không biết được đâu."
Tô Thương nghe vậy thì cười nói: "Độc của Lão Độc Vật cực kỳ độc ác, vốn có thể phá hủy lục phủ ngũ tạng của ông, khiến ông đau đến mức không muốn sống, dần dần chết đi."
"Nhưng chắc hẳn ông cũng biết tôi giỏi y thuật, bây giờ còn là điện chủ của Dược Vương Điện. Tôi phải vất vả lắm mới thanh trừ được hết chất độc trong người ông đấy."
Tô Thương nói xong thì cố ý tỏ ra mệt mỏi, làm bộ lau mồ hôi trên trán rồi mới nói tiếp: "Độc của Lão Độc Vật cực kỳ xảo quyệt, hại tôi tiêu hao hết linh khí."
"Đáng chết!"
Từ Ngọc Phong vô cùng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão Độc Vật, ông đây thề không đội trời chung với ông, không chết không thôi!"
Sau đó Từ Ngọc Phong lại quay sang nhìn Tô Thương, vô cùng biết ơn nói: "Tô công tử, cảm ơn cậu đã giải độc cho tôi, Từ Ngọc Phong tôi sẽ ghi nhớ ơn tình này trong lòng!"
"Cư sĩ Từ đừng khách khí, việc nhỏ này không đáng là bao." Tô Thương nhẹ nhàng đáp lại, trong ánh mắt anh như có điều gì đó khó nói.
Cư sĩ núi Phú Xuân này cũng không phải là một người tầm thường.
Ông ta có thể ngồi ở vị trí cao trong đại hội võ thuật trăm tông phái, đương nhiên sẽ có địa vị trong giới luyện võ.
Huống chi ông ta còn là Lục Địa Võ Thần, thực lực sâu không lường được, có khi còn mạnh hơn cả sơn chủ núi Thanh Thành.
Lúc trước nếu Lão Độc Vật không đầu độc thì chắc hẳn sẽ rất khó đối phó được với Từ Ngọc Phong.
Cộng thêm việc ông ta và Lão Độc Vật có thù, đương nhiên Tô Thương rất muốn lôi kéo ông ta. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn mà.
Nếu Lão Độc Vật tốt như ông ta nói thì cùng lắm là Tô Thương giải thích lại, để hai người biến chiến tranh thành tơ lụa.