Về chuyện của Giang Tuyết Nhi, thì lấy bất biến ứng vạn biến thôi, cái gì đến rồi sẽ phải đến.
Nếu như Giang tuyết Nhi muốn đem Du Du đến bên cạnh cô ấy, thì Tô Thương tin chắc rằng, sẽ không được lâu đâu, Giang Tuyết Nhi sẽ xuất hiện, đến lúc đó sẽ đem chuyện này ra giải quyết một lần nữa.
Advertisement
Nhưng.
Khi chiếc Ferrari đi được nửa đường, đột nhiên Tô Thương nhận được một cuộc điện thoại của Tô Thần Binh.
“Cha, gọi điện làm gì thế, có chuyện gì sao, nếu không có gì thì con cúp nhé, đừng có mà quấy rầy con nữa.”
“Thằng nhóc thối tha, con đã là người luyện võ ở cảnh giới Hóa Kình rồi, không thể học hỏi tốt lên chút được không, nói chuyện làm việc không thể trầm tính lại chút à?” Trong điện thoại, truyền đến giọng nói của Tô Thần Binh.
“Được thôi.”
Tô Thương hạ giọng xuống, lặp lại một cách rõ ràng rành mạch: “Cha, có chuyện gì thì nói đi ạ, nếu không có chuyện gì thì con cúp nhé, đừng quấy rầy con nha.”
“Giọng điệu này, không đứng đắn một chút nào.”
Trong nháy mắt sắc mặt của Tô Thần Binh bỗng sầm lại, sau đó nghiêm túc nói: “Cha nói cho con nghe chuyện chính này, lập tức quay về trang viên, cha muốn giới thiệu cho con một nhân vật lớn.”
“Ai cơ?” Tô Thương nhíu mày.
“Chiến thần Thiên Sách, Triệu Thiên Sách!”
Tô Thần Binh nói thêm: “Triệu Thiên Sách này, ngoài bốn mươi tuổi, từng giết hại mười hai vạn quân địch, là thần thoại của biên giới phía Nam, nhận được hàng vạn sự yêu quý của dân chúng, cậu ta tranh thủ thời gian quay về đây, bây giờ cậu ta đang ở trang viên nhà họ Tô.”
“Ngầu thật, nhưng có liên quan gì đến con, tại sao con phải gặp anh ta?” Tô Thương nghi ngờ hỏi.
“Thằng ranh con, binh sĩ là họ Tô chúng ta, bắt đầu từ thời của ông nội con, mỗi một đời đều sẽ đi tòng quân.”
Tô Thần Binh giải thích: “Đến đời của con, lúc trước con là một thằng phế vật, cho nên chị con phải thay con đi tòng quân, cởi bỏ trang phục thiếu nữ, khoác lên mình bộ quân phục.”
“Nhưng bây giờ, con đã ăn thông thần đan, liền nhảy vọt lên thành người luyện võ cảnh giới Hóa Kình, đó là thời điểm nên suy nghĩ để dấn thân vào quân ngũ rồi đấy.”
Tô Thần Binh nói tiếp: “Cho nên, cha định giới thiệu con với Triệu Thiên Sách, để con tham gia nhập vào trướng của cậu ta.”
“Cha, cha tầm thường quá nha, cha chưa từng nghe đến câu thép tốt thì không rèn thành đinh, còn đàn ông tốt thì không làm lính à?” Tô Thương nói: “Cha chỉ có một đứa con trai là con, lại còn đưa con ra chiến trường, lẽ nào cha không sợ tuyệt hậu sao?”
“Im mồm!”
“Tô Thương, cha không đùa với con đâu nhé!”
Tô Thần Binh nghe thấy vậy, giọng nói bỗng trầm xuống, nghiêm túc nói: “Bảo vệ quốc gia, mở rộng đất đai biên cương, đây là trách nhiệm của mỗi chàng trai nước Hoa!”