*Ý chỉ những người con gái đẹp luôn mang tới tai hoạ.
Advertisement
“Từ xưa tới nay, đã bao nhiêu anh hùng hào kiệt, đều bị huỷ hoại hết dưới tay của hồ ly tinh, ví dụ như vị hoàng đế cuối cùng của thế giới, vua Chu của nhà Thương, cuối cùng cũng không thoát khỏi sự mê hoặc của Tô Đát Kỷ, mất hết giang sơn.”
Tô Dực Cân nghiêm túc nói: “Em đừng ở gần cô ta quá, tuyệt đối đừng để hồ ly tinh mê hoặc thần trí.”
Advertisement
“Chị.”
Tô Thương sờ sống mũi, cười khổ nói: “Chị nghĩ nhiều rồi, lại nói, chị quên em là thân phận gì rồi sao, đệ nhất công tử bột ở Giang Bắc đấy, có người phụ nữ nào mà em chưa từng gặp chứ, yên tâm đi.”
“Ừm, chị cũng chỉ nhắc nhở em thôi.” Tô Dực Cân nhỏ giọng nói.
“Ha ha.”
Tô Thương khẽ cười, sau đó lại chuyển chủ đề: “Chị, cha và ông nội, bây giờ đã bắt đầu tu luyện rồi, bây giờ vẫn còn thời gian, em cũng dẫn chị vào con đường tu chân nhé.”
“Không vội.”
Tô Dực Cân suy nghĩ một lát, rồi nói: “Hoàng thượng cho gọi, sau khi em đi thì chị cũng phải lên thành phố rồi, đợi sau khi chị từ thành phố trở về, lại tu luyện cũng không muộn.”
“Hoàng thượng đòi gặp chị sao?” Tô Thương nhíu mày nói: “Có chuyện gì à?”
“Kỳ thực, lúc đầu là hoàng thượng muốn gặp em.”
Tô Dực Cân nói tiếp: “Bình Thân Vương vốn dĩ là đại tướng của tam quân, nắm giữ trăm ngàn binh lính.”
“Nhưng bây giờ anh ta bị em gi3t chết rồi, trong quân đội không thể một ngày thiếu người chỉ huy, cho nên Hoàng thượng muốn mời em về thành phố, cùng với các chiến thần gặp mặt, ổn định lòng quân.”
Tô Dực Cân nói tiếp: “Nhưng mà, mặc dù em đã được phong làm đại tướng Tô, nhưng các công việc trong quân đội, không phải một ngày là biết, do đó chị đề nghị thay em về thành phố, ổn định lòng quân trước, hoàng thượng đương nhiên cũng đồng ý.”
"Chị."
Tô Thương nghe hiểu, nhưng lại nói: "Những chuyện này, nhà họ Tô chúng ta hiện tại không cần thiết phải lo nữa, chị tại sao phải đi vào vũng nước đục ngầu này."
"Em trai, chị không cho phép em nói những lời như vậy, chỉ có căn cơ của hoàng thượng ổn định rồi thì thiên hạ mới thái bình được, bách tính mới có thể an cư lập nghiệp."
Tô Dực Cân nghiêm nghị nói: "Nhà họ Tô của chúng ta, ba đời làm quân, đều là vì tấm lòng yêu nước của mình."
"Bây giờ hoàng thượng đang cần chúng ta, chúng ta không thể không quan tâm được."
"Được rồi."
Tô Thương không phản bác lại, chỉ nói: "Em ở thành phố đã gi3t chết Bình Thân Vương, ở biên giới phía Nam cũng chiến công hiển hách, mấy ngày trước còn gi3t chết tông chủ Trương Trường Sinh của Thiết quyền tông cùng với động chủ Cổ Hồng Nguyệt của Tam Đồng Kiều."
"Những tin tức này ắt hẳn đã lan truyền đến thành phố rồi, chị, lần này chị lên thành phố chắc cũng không việc gì cả, sẽ không còn ai dám bất kính với chị nữa." Tô Thương khẽ cười nói.
"Ừm."