Advertisement
Giết!
Tên Tô Thương này, phải chết!
Advertisement
Đoan Mộc Hải bị tức cho choáng váng đầu óc, đã không còn quan tâm đến tình cảnh hiện tại của mình, xoay người lại nhắm thẳng về phía Tô Thương.
"Ha ha!"
"Nếu như ngay lần đầu tiên gặp mặt, ông lựa chọn ra tay với tôi thì có lẽ tôi sẽ chết chắc trong tay ông, nhưng mà bây giờ, ông đã bỏ lỡ đi thời cơ tốt nhất rồi!"
Tô Thương liên tục cười nhạo, sau đó cầm Thương Khung kiếm trong tay, khởi động đá Thiên Ẩn, thân ảnh trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Thời gian sử dụng của đá Thiên Ẩn là có hạn, nhưng lúc nãy Tô Thương cũng chỉ mới dùng một lát, cho nên bây giờ đương nhiên có thể dùng được nữa.
Đoan Mộc Hải lập tức dừng chân lại, mặt trầm như nước, cảnh giác quan sát bốn phía.
Lúc trước ông ta đã lưu ý đến, biết Tô Thương có một loại thủ đoạn thần bí khó lường, cho nên lúc này ông ta cảnh giác liếc nhìn bốn phía, lấy bất biến ứng vạn biến, chờ đợi Tô Thương tập sát, đến lúc đó chính mình lại phản kích lại.
Sau khi dừng lại mấy giây, Tô Thương cầm Thương Khung kiếm trong tay, bỗng nhiên xuất thủ, kiếm khí màu vàng lăng lệ đâm thẳng vào ngực của Đoan Mộc Hải.
"Tôi chờ chính là cậu!"
Đoan Mộc Hải hừ lạnh một tiếng, nắm đấm nhanh chóng tung về phía Tô Thương, phản ứng vô cùng nhanh.
Ầm!
Trong chốc lát, mũi kiếm của Thương Khung kiếm va chạm với nắm đấm của Đoan Mộc Hải.
Cũng trong lúc đó, chân khí và kiếm khí màu vàng phá tan hết mọi thứ ở nơi đó, dư âm vô cùng khủng bố.
Mọi người vây quanh xem ở nơi xa, đều nghiêng ngả cả người, đá vụn rơi bay loạn xạ, bụi đất ngập trời.
Giằng co khoảng bốn năm giây sau thì cả Tô Thương và Đoan Mộc Hải cũng bay ngược ra ngoài.
Đoan Mộc Hải bị văng xa ra hơn mười mét, mới đứng vững lại được, ông ta há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần.
Còn về phần Tô Thương thì cũng bị thương giống như vậy, khóe miệng rịn ra một vệt máu, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.
"Quả đúng như mình nghĩ, đá Thiên Ẩn cùng với Chỉ xích thiên nhai chỉ có thể dùng khi người ta không có đề phòng, mới có thể giết được thần tông."
"Còn tên Đoan Mộc Hải này thực lực cũng không kém gì Cổ Hồng Nguyệt, nếu như ông ta toàn tâm phòng bị, thì có thể trước lúc mình ra tay, sớm cảm giác được vị trí của mình."
"Nhưng mà, chỉ cần mình không chủ động hiện thân, thì mấy tên luyện võ cảnh giới thần tông sơ kỳ, cũng không phát hiện ra được mình, sau này hành động cũng thuận tiện không ít."
Tô Thương lộ một nụ cười, sau đó lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói: "Trương Trọng Ngu, cùng ra tay đi, giết chết ông ta!"
"Vâng!"
Trương Trọng Ngu sớm đã chờ lâu rồi, khi nghe được mệnh lệnh của Tô Thương, lập tức hướng thẳng về phía Đoan Mộc Hải.