Ở đầu dây bên kia, Thiên Sơn Tuyết ngồi ngay ngắn trên đại điện, xung quanh vắng lặng.
Cô ấy đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, nghe tiếng thở của Tô Thương, trong mắt lại trào ra nước mắt.
Muốn nói...nhưng nước mắt đã chảy trước rồi.
"Tuyết...Tuyết Nhi."
Im lặng một lúc lâu, Tô Thương mới nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tiền điện thoại đắt lắm đó, chúng ta mà không nói lời nào thì thiệt lắm đó nha."
"Phụt!"
Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, liền ười ra thành tiếng, lau đi những giọt nước mắt rồi nói ra: "Tô Thương, anh cũng giống như xưa, luôn có cách để dỗ em vui."
Tô Thương cười cười, sau đó nghi ngờ hỏi: "Em vừa mới gọi anh là gì?"
"Tô Thương." Thiên Sơn Tuyết trả lời.
"Không đúng, trong nhận thức của em, tôi không phải là Tô Huyền Thiên hay sao chứ?"
Tô Thương khẽ cười nói: "Tuyết Nhi, em biết thân phận của anh từ khi nào vậy?"
"Lần đầu tiên gặp nhau, em đã đoán được rồi." Thiên Sơn Tuyết nói như thật.
Tô Thương như tỉnh ra, sau đó cười nói: "Nói như vậy, em vẫn luôn muốn diễn kịch với anh sao?"
"Anh không phải cũng giống vậy sao?" Thiên Sơn Tuyết cười hỏi lại.
"Ha ha."
Tô Thương nhịn không được mà cười ra thành tiếng, sau đó nói: "Tuyết Nhi, trong lòng anh đang có rất nhiều nghi ngờ, không biết em có tiện trả lời không?"
"Anh hỏi đi, nếu có thể nói cho anh thì em sẽ không giấu." Thiên Sơn Tuyết dịu dàng nói.
"Ừm."
Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi vấn đề thứ nhất: "Tuyết Nhi, em đã là minh chủ của liên minh chợ Cửu Môn, chắc hẳn 5 năm trước, cũng là người luyện võ nhỉ."
"Em che giấu thân phận, đi đến cạnh anh, đúng lúc anh đang say rượu, cũng không chống cự anh làm chuyện đó em, cuối cùng là vì cái gì?"
Sự nghi ngờ này, giấu ở trong lòng Tô Thương rất lâu rồi, anh vẫn luôn nghĩ mãi không ra.
"Chuyện này, em có thể trả lời cho anh."
Thiên Sơn Tuyết do dự một lúc, rồi nói: "Tô Thương, thật ra ngay từ đầu tiếp cận anh, chính là mục đích của em."
"Lai lịch nhà họ Tô các anh, không phải bình thường, có lẽ ông nội Tô đã nói rõ với anh rồi chứ?"
"Ừm, anh biết hết rồi, nhà họ Tô đến từ Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ." Tô Thương gật đầu nói.
"Nếu anh đã biết, thì em sẽ giải thích đơn giản hơn."