Đùa thì đùa, nhưng rất nhanh chóng, mấy người Tô Thương liền nói vào chủ đề chính.
"Tô Thương."
Advertisement
Thạch Hạo Hãn nhìn Tô Thương, nhịn không được mà dò hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì vậy, chủ nhân của thân thể cường đại kia là ai, Lão Độc Vật đâu, có vẻ giống như đột nhiên đổi thành người khác, giọng nói cũng thay đổi?"
"Cơ thể chủ nhân đó là Tô Ma, ông ta nói cho tôi biết ông ta tên Tô Ma, còn thật hay giả thì tôi không biết."
Advertisement
Tô Thương trả lời nói: "Tô Ma vốn dĩ bị giam ở trong tháp Hư Không, vì đối phó với Lão Độc Vật nên tôi mới phải thả ông ta ra."
"Bây giờ Lão Độc Vật đã hồn phi phách tán, Tô Ma lại lần nữa ở trong cơ thể ông ta, được trọng sinh rồi."
"Còn về thực lực của Tô Ma...tôi chỉ có thể nói, ông ta đã cực kỳ mạnh mẽ, bây giờ là tính là bán Nguyên anh đi." Tô Thương nói.
"Tô Ma?"
"Tháp Hư Không?"
Thạch Hạo Hãn giống như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi lớn, nói: "Ông ta có phải là ma tu hơn 100 năm trước Tô Vô Kỵ giam lại đó hả?"
"Đúng."
Tô Thương gật gật đầu, sau đó nói: "Có điều mọi người không cần lo lắng, Tô Ma bây giờ khác trước nhiều rồi."
"Tất nhiên, nếu ông ta lại muốn đại khai sát giới, tôi tất nhiên sẽ có biện pháp đối phó với ông ta." Tô Thương giọng điệu bình thản nói.
Tô Thương tu chân 10 vạn năm, sao lại chỉ có thể tin vào lời nói từ một phía của Tô Ma chứ?
Lúc anh thả Tô Ma đi, đã chuẩn bị cho sau này rồi, ở sâu trong linh hồn của Tô Ma, dùng thủ đoạn đặc biệt, gieo một hạt giống vào đó.
Mặc dù Tô Ma đã từng là chuẩn tiên đế, nhưng Tô Thương ở kiếp trước lại là tiên đế thứ thiệt, trong cảnh giới tiên đến này, đây chính là kiệt xuất.
Vì thế, thủ đoạn nhỏ của Tô Thương, Tô Ma cũng không thể phát giác được.
Cái hạt giống này, không giống như khế ước linh hồn, nhưng chỉ cần Tô Thương đồng ý, thì một suy nghĩ trong đầu thôi, cũng có thể làm linh hồn Tô Ma bị thương, bị mất đi năng lực chiến đấu trong một thời gian ngắn rồi.
Đây cũng là lí do mà Tô Thương dám thả linh hồn Tô Ma ra ngoài, thậm chí còn đem hồn phách tổ tiên nhà họ Đỗ, đưa cho Tô Ma.
Chính mình đã gieo hạt giống này, nên không cần lo lắng Tô Ma lật lọng.
"Cậu có chừng mực là được."
Thạch Hạo Hãn nhìn sang Tô Thương, mặt mũi đầy vui mừng nói: "Tô Thương, không ngờ cậu lại ưu tú như thế, xem ra trước đây là tôi quá đáng rồi, cái thân phận ông ngoại này của tôi, thật không phù hợp rồi."