Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta hận nhà họ Tô, hận Tô Thần Binh, cũng hận luôn cả Tô Thương.  

Năm đó nếu như không phải là Tô Thần Binh, thì con gái của Thạch Hạo Hãn cũng sẽ không đột nhiên không khác gì người thường như vậy.  

Advertisement

Phải biết, thực lực và thiên phú của Thạch Ngọc Yến, là đỉnh cấp trong giới luyện võ, thậm chí có thể nói là tuyệt đỉnh, hàng trăm hàng ngàn năm đến nay, cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ thiên phú của người nào có thể so được với Thạch Ngọc Yến.  

Thạch Hạo Hãn sớm đã nuôi dưỡng Thạch Ngọc Yến như người nối nghiệp của mình, ngay cả hai đứa con trai của mình, ông ta cũng không thèm xem trọng.  

Advertisement

Nhưng ai mà ngờ, sau đại hội võ thuật năm đó, đứa con gái thiên tài của mình lại vô duyên vô cớ mất tích.  

Lần nữa biết được tin tức của con gái thì Thạch Hạo Hãn lại phát hiện ra đứa con gái kinh tài tuyệt diễm của mình vậy mà đã biến thành một người bình thường, còn sinh cho Tô Thần Binh một trai một gái nữa chứ.  

Chuyện đó khiến cho Thạch Hạo Hãn không kiềm được tức giận, hận không giết hết tất cả người nhà họ Tô, ăn tươi nuốt sống Tô Thần Binh!  

Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ của ông ta mà thôi, ông ta đương nhiên sẽ không làm như thế thật.  

Tóm lại, Thạch Hạo Hãn đối với Tô Thương, đương nhiên không có cảm tình tốt gì.  

Nhưng!  

Chính như ông ta nói, Tô Thương dù sao cũng là cháu ngoại của ông ta, là cháu ngoại ruột đó!  

Thạch Hạo Hãn có tuyệt tình thế nào, cũng không thể trơ mắt nhìn Tô Thương bị đánh được.  

"Haiz, Tô Thương, cháu và ông dù sao cũng là quan hệ máu mủ ruột thịt, ông cũng chưa từng làm chuyện gì cho cháu, hôm nay, coi như để ông ngoại bù đắp cho cháu thiệt thòi của những năm này nhé."  

Thạch Hạo Hãn thở dài một hơi, đồng thời hạ quyết tâm, ánh mắt kiên quyết nhìn Nam Cung Dận.  

"Còn hai phút, Thạch Hạo Hãn, không thể không nói cho ông biết một sự thật tàn khốc."  

Lúc này, Nam Cung Dận nhìn thẳng vào Thạch Hạo Hãn cười nhạo nói: "Cho dù ông có thi triển thần công Thái Sơn thì cũng không phải là đối thủ của tôi!"  

Vừa dứt lời, Nam Cung Dận lập tức ra tay tấn công, linh khí tràn ngập trong lòng bàn tay, mang theo hào quang của luồng linh khí đáng sợ đánh thẳng về phía Thạch Hạo Hãn.  

Cảnh giới giả đan!  

Nam Cung Dận đã đặt chân vào cảnh giới này, thực lực cường đại dị thường, ông ta tràn đầy tự tin.  

Thạch Hạo Hãn cảm nhận được đòn tấn công của đối phương đang tiến gần tới, liền bước lên trước một bước, dùng thân thể của mình chắn ngang lại.  

Ầm!  

Thạch Hạo Hãn dưới trạng thái sử dụng thần công Thái Sơn, có sức phòng ngự kinh người, có thể chống lại sự xâm phạm của bất kỳ phương pháp gì, sức mạnh của nó là vô hạn, có thể dời cả núi, lấp cả biển, đây chính là đặc điểm của thần công Thái Sơn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK