“Nhưng mà, Thanh Ảnh, đó chính là người tu chân cảnh giới Nguyên Anh đấy, hơn một trăm năm trước, Tô Vô Kỵ cũng chưa từng đạt tới cảnh giới này!” Thiên Niên Sát lo lắng sốt ruột.
“Khi đó Tô Vô Kỵ, cũng chưa từng đánh thắng tôi, chúng tôi chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi.”
Ngô Thanh Ảnh lộ ra một nụ cười tự tin, ngay sau đó trấn an nói: “Yên tâm đi, ai cũng không thể đánh vào núi Cửu Phong, nhưng Tuyết Nhi, nó đã ngủ say một năm, hậu nhân của nhà họ Tô, rốt cuộc đến khi nào nó mới có thể xuất quan?”
“Thời gian nửa năm này, đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu cậu còn không xuất quan, những bạn bè thân thích đó của cậu chỉ sợ là không thể chịu đựng nổi, aizzz.”
Ngô Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn phương xa, thở dài thật sâu.
...
Giờ phút này.
Núi Côn Luân, trong vòng bảo vệ của cột ánh sáng.
Trong nửa năm qua, Tô Thương vẫn luôn tu luyện, thân thể vẫn không nhúc nhích, phủ đầy tro bụi.
A!
Bỗng nhiên, Tô Thương mở to đôi mắt, trong mắt bắn nhanh ra một tia sắc bén làm lòng người giật mình.
“Cuối cùng cũng đột phá, ha ha.”
Khóe miệng Tô Thương nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, cười nhẹ nói: “Trong nháy mắt đã trôi qua nửa năm, nhưng thời gian này cũng không uổng phí vô ích, đá năng lượng và dược liệu trong hai cái vòng lưu trữ đều bị mình luyện hóa hấp thu.”
“Mà thực lực của mình, cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tung hoành trái đất cũng không phải vấn đề lớn.” Tô Thương lẩm bẩm một mình.
Ban đầu anh có một cái vòng lưu trữ, ẩn chứa pháp tắc không gian, sau đó Tây Môn Phong Vân đưa tài nguyên, lại cho anh một cái. Tất cả tài nguyên trong hai cái vòng lưu trữ, phàm là ẩn chứa linh khí, toàn bộ bị Tô Thương hấp thụ sạch sẽ, cảnh giới có bước nhảy vọt.
Ý nghĩa sâu xa của trăm kiếp luân hồi cũng đã trải qua những thay đổi về chất, tháp Hư Không cũng đã được sửa chữa, đã có năm tầng…
Tóm lại, bế quan nửa năm, cái gì nên làm thì Tô Thương đều đạt được rồi, đã đến lúc xuất quan.
“Nửa năm trôi qua, cũng không biết bên ngoài biến thành cái dạng gì, mọi người trong nhà có khỏe không.”
Mang theo sự tò mò mãnh liệt, tháp Hư Không trên đầu được Tô Thương đội đi ra khỏi cột ánh sáng.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng núi Côn Luân bên ngoài, sắc mặt anh lập tức trở nên âm trầm, trong mắt xuất hiện lửa giận ngập trời...
Máu!
Xác!
Núi Côn Luân bên ngoài cột ánh sáng, đã nhuốm đầy máu tươi, dưới đất máu chảy thành sông.