Tại trang viên nhà họ Đổng.
Loading...
Đổng Văn Thắng đứng ngồi không yên, vẻ mặt thì nghiêm túc, nói lẩm bẩm: “Đến rồi, đến rồi, vị Vô Ảnh Tông kia, vậy mà đã đến rồi, nên làm như thế nào mới tốt đây!”
Advertisement
Mấy ngày trước, Tô Huyền Thiên tại chợ đen Cửu Môn, dùng hết các thủ đoạn mới có thể chém chết Cát Bình.
Ngay từ đầu, rất ít người nhận ra Cát Bình, nhưng từ từ, mọi người cũng nghe ngóng được.
Tô Huyền Thiên giết trưởng lão Vô Ảnh Tông, giới luyện võ lại được một phen xôn xao ồn ào.
Sự việc này, rất nhanh chóng đã truyền đến Vô Ảnh Tông.
Tuy tầng lớp cấp cao của Vô Ảnh Tông không biết vì sao Cát Bình lại đến Giang Bắc, nhưng việc này đối với danh tiếng của Vô Ảnh Tông mà nói, đã bị ảnh hưởng cực lớn, Vô Ảnh Tông không thể ngồi trơ mắt nhìn được.
Không phải chỉ là một thanh niên tài giỏi, tuấn tú thôi hay sao, dù nền tảng có vững chắc thế nào đi nữa thì sao lại có thể kiêu ngạo được nếu chưa mọc đủ lông đủ cánh chứ?
Tầng lớp cấp cao của Vô Ảnh Tông đã thông qua hội nghị bàn bạc, cuối cùng quyết định phái một vị trưởng lão, âm thầm xử lý Tô Huyền Thiên.
Sở dĩ âm thầm ra tay là để tránh phiền phức, dù sao thì cũng không biết sau lưng Tô Huyền Thiên là thế lực to lớn cỡ nào.
Mà nhà họ Đổng, với tư cách là gia tộc tại Giang Bắc phụ thuộc Vô Ảnh Tông, tất nhiên phải phụ trách tiếp đãi vị trưởng lão này rồi.
Chính ngay lúc này, Đổng Văn Thắng liền nhận được tin tức từ Vô Ảnh Tông, để ông ta chuẩn bị kỹ càng mà nghêng đón tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão hả.
Nếu là vị trưởng lão khác, Đổng Văn Thắng sẽ không thể sợ hãi như vậy, duy chỉ có tứ trưởng lão, mới khiến ông ta thật sự sợ hãi.
Mặc dù nhà họ Đổng ở trong mắt Vô Ảnh Tông không coi ra gì, nhưng Đổng Văn Thắng lại thường xuyên hối lộ mua chuộc đệ tử Vô Ảnh Tông, nên ông ấy biết được rất nhiều tin tức ngầm của Vô Ảnh Tông.
Theo như ông ấy biết, tứ trưởng lão Vô Ảnh Tông tên là Lưu Vĩnh Húc, tên thì không có gì lạ, nhưng số cao thủ luyện võ chết trong tay ông ta thì nhiều không kể hết.
Người này có tính hung tàn, vô tình, đáng sợ, nhưng thông thường thì tất cả những đối thủ bại trận dưới tay ông ta, trước khi chết sẽ phải nhận lấy những tra tấn dã man.
Lưu Vĩnh Húc giống như một tên biến thái, rất nghiện giết người, lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui của mình, tiếng ác truyền khắp Vô Ảnh Tông.
Đa số những đệ tử Vô Ảnh Tông khi nhìn thấy ông ta thì đều tái mặt vì sợ hãi, luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Đổng Văn Thắng đi đến Vô Ảnh Tông nhiều lần như vậy, tất nhiên là cũng gặp qua Lưu Vĩnh Phúc rồi, đối với ông ta có ấn tượng rất sâu sắc.
Có một lần nọ, Đổng Văn Thắng mãi mãi không thể quen được, ông ấy chỉ liếc nhìn Lưu Vĩnh Húc một chút, vậy mà bị dọa đến hai chân mềm nhũn ra, đến đi cũng đi không nổi luôn.