Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nhất niệm ở giữa thần ma, vô ngã!" 

Nhưng Viêm Long tiên đế phán đoán sai rồi, bởi vì cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp. 

Mặc dù thời gian tấn cấp lên chuẩn tiên đế tương đối ngắn, nhưng Tô Vô Kỵ không chút suy nghĩ, trực tiếp lấy ra con át chủ bài mạnh nhất của mình, hiến tế hơn một nửa tinh huyết. 

Nhất niệm ở giữa thần ma! 

Đây mới là thủ đoạn cuối cùng của Tô Vô Kỵ, mạnh mẽ phi phàm, nhưng vì tiêu hao quá lớn, nên ông ấy vẫn luôn không sử dụng. 

"Cái này...thật là khủng khiếp!" 

Viêm Long tiên đế thấy vậy, trong lòng giật mình, nhưng chuyện đã đến nước này, cậu ta đã không còn đường sống nữa rồi, đành phải kiên trì xông lên phía trước. 

Mặc dù cậu ta nhận ra được chiêu này cảu Tô Vô Kỵ rất mạnh, nhưng cậu ta có tự tin, không làm gì được minhg. 

Ầm! 

Ngay lập tức, Viêm Long tiên đế liền đụng vào Tô Vô Kỵ, dư âm chiến đấu nổ ra cực kỳ mạnh, hiện lên như hình gợn sóng tản ra xung quanh. 

Hiện trường mấy vị chuẩn tiên đế ngược lại là không ảnh hưởng gì, nhưng chỉ có Tô Thương hóa thần đỉnh phong, cản bản ghánh không được. 

"Thâm hải chi lam!" 

Tô Du Du cũng bị ép dùng thâm hải chi lam, đỡ được dư ấm chiến đấu, đồng thời che lấy Tô Thương. 

"Chiêu này của ông cố, có mấy phần ý cảnh của cảnh giới tiên đế, thật là khủng bố quá." 

Tô Thương nhịn không được mà nói: "Nếu cho ông cố thêm chút thời gian, chỉ sợ ông ấy có thể trực tiếp đặt chân đến cảnh giới tiên đế chân chính đó, thiên phú như thế, thật là kinh người." 

Sau khi khen ông cố mình, Tô Thương chuyển ánh mắt về phía trước. 

Chỉ thấy Viêm Long tiên đế và Tô Vô Kỵ, cùng nhau rớt ra ngoài, sau đó cơ thể lơ lửng giữa không trung. 

Hai người đều bị thương không hề nhẹ, khóe miệng có chút máu tươi trào ra, nhìn qua thấy ai nấy đều rất khó khăn. 

Trong đó. 

Vết thương của Tô Vô Kỵ nặng hơn một chút, đầu tóc rối bời, hô hấp yếu tứ, miệng thở hổn hển. 

Còn về Viêm Long tiên đế, khí tức bình ổn hơn một chút, nhưng rõ ràng có thêr nhìn ra, khí huyết trong cơ thể cậu ra cuồn cuộn. 

"Nhanh lên, nhânh lúc này, giết cậu ta!" 

Thương Ưởng thấy vậy, vội nói gấp, đồng thời xông lên phía trước. 

Tô Ma, Bạch Khởi, theo sát phía sau, ai nấy đều lấy ra thủ đoạn mạnh nhất. 

Viêm Long tiên đế thấy cảnh này, đồng tử nhanh chóng co vào, không hề dừng lại chút nào, mà thả người liền muốn chạy trốn từ vị trí của Tô Vô Kỵ. 

Tô Vô Kỵ khẽ cắn môi, muốn mạnh mẽ điều động linh khí căn cản Viêm Long tiên đế, đáng tiếc vết thương của ông ấy quá nặng, că bản không ngăn được. 

"Hừm!" 

"Mặc dù tôi đã thua, nhưng các người đừng hòng giữu tôi lại!" 

"Còn nữa, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, lúc linh khí khôi phục, chính là thời khắc tôi khống chế trái đất!" 

Viêm Long tiên đế cho rằng mình có thể trốn ra ngoài, khiêu khích nói ra những lời đó, sau đó liền lao nhanh trốn khỏi hiện trường. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK