Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiên Sơn Tuyết, cô!"  

Lan Diệu Y thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Sơn Tuyết, hận không thể ra tay đánh với cô ấy một trận.  

Advertisement

"Tô Thương, chúng ta đi." Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói, khi đối mặt với Tô Thương, thái độ của cô ấy vẫn vô cùng dịu dàng, ôn hòa.  

"Tô Thương, đừng đi cùng với cô ấy!"  

Advertisement

Lan Diệu Y thấy vậy, nghiến răng nói: "Tôi hiểu rõ con người của Thiên Sơn Tuyết, cô ấy không phải là người rộng lượng như vậy đâu, chắc chắn cô ấy đang giả bộ thôi, sau khi về đến khách sạn, chắc chắn cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu!"  

"Cám ơn cô Diệu Y đã nhắc nhở, dù sao tôi cũng đã làm sai, lấy đi cái ngàn vàng của cô, cứ coi như là Tuyết Nhi nổi giận với tôi thì cũng là do tôi tự chuốc lấy, không cần cô phải nhọc lòng đâu."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Nhưng mà, giọng kêu của cô Diệu Y, tôi thật sự rất thích nghe, nếu như cho tôi cơ hội để làm lại, cho dù khi trở về có phải quỳ trên bàn chông, tôi cũng sẽ ngủ với cô."  

"Anh...bỉ ổi, cái gì mà giọng kêu chứ, tại sao cứ nhắc mãi vậy, hai người các anh đều là đồ bỉ ổi!" Lan Diệu Y thẹn quá hóa giận nói.  

"Ha ha."  

Tô Thương thoải mái cười to, sau đó liền dẫn theo Thiên Sơn Tuyết và A Ly rời khỏi Xuân Quang Lâu.  

"Tuyết Nhi, đợi, đợi anh!"  

Mặc Đao vội vàng đuổi theo sau, anh ta muốn khuyên Thiên Sơn Tuyết lần nữa, nhất định phải tách cô ấy ra khỏi Tô Thương.  

Tô Thương còn chưa nói gì, nhưng mà, Thiên Sơn Tuyết đã dùng một ánh mắt bắt anh ta phải lùi lại.  

"Tôi xem ai dám khiêu khích ai!"  

Mặc Đao nhìn đám Tô Thương đi xa rồi thì nghiến răng nói: "Xem ra, Tô Thương không chết thì Tuyết Nhi sẽ không chịu cùng với mình rồi."  

"Hừ, Tô Thương, tốt nhất mày nên cầu nguyện cho đừng gặp tao ở đại hội võ thuật, nếu không thì ngay trước mặt Tuyết Nhi, chính tay tao sẽ giết chết mày!"  

...  

Lúc này.  

Xuân Quang Lâu.  

"Được lắm, Tô Thương, tôi rốt cuộc có chỗ nào không sánh được với Thiên Sơn Tuyết, anh vậy mà chẳng thèm ngó ngàng gì tới tôi, dâng đến tận miệng mà anh cũng không thèm ăn, ừ hử!"  

Lan Diệu Y tức giận nói: "Lúc nãy tôi giả vờ bị anh ức hiếp, muốn ép anh ra tay với tên phật tử Vô Cơ và Tây Môn Long Ngâm."  

"Nhưng anh lại chọn cô A Ly ra tay, thay anh giải quyết với phật tử Vô Cơ và Tây Môn Long Ngâm."  

"Ha ha, như vậy thì chỉ có hai khả năng."  

Lan Diệu Y thầm nghĩ: "Hoặc là, anh tự biết thực lực của mình không bằng hai người kia, cho nên mới không dám ra tay với hai người họ, hoặc là anh muốn che giấu thực lực của mình."  

"Nếu như là khả năng thứ hai thì tôi xem như coi trọng anh hơn một chút rồi, nhưng tôi không tin anh lại có tâm tính như vậy."  

Lan Diệu Y nói tiếp: "Phải biết, đánh bại thiên tài hàng đầu nhiều năm trước chính là cơ hội để tạo dựng tên tuổi cho bản thân."  

"Thôi bỏ đi, xem biểu hiện ngày mai của anh vậy, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK