Sau khi hai người rời xa khỏi núi Võ Đang, Viên Thông trụ trì nhanh chóng thúc dục nói: “Sư đệ, nhanh, đừng lề mề nữa, tranh thủ thời gian về núi Bồ Đề bế quan, anh muốn tranh thủ thời gian nhanh chóng tấn cấp cảnh giới Võ tôn”
Advertisement
"Sư huynh, vội như vậy làm gì chứ."
Vô Cơ mở miệng nói: "Không phải anh vừa mới nói, mọi chuyện đều có số mệnh, đối với cảnh giới Võ tôn, không cưỡng ép hay sao?"
"Em có ngốc hay không vậy hả?"
Advertisement
Viên Thông trụ trì liếc nhìn Vô Cơ một chút, sau đó nói: "Đó chỉ là để lừa người khác thôi, em nghe chút là được, bản thân mình chăm chỉ như vậy để làm gì còn không biết hay sao?"
"Cái gì mà kiếp sau, cái gì mà nhân quả, tất cả đều là lừa dối mà thôi, có thể sống tốt là được, ai đâu mà muốn chết chứ, chỉ cần anh đặt chân đến Võ tôn, thì có thể sống thọ thêm mấy chục năm rồi!"
Viên Thông trụ trì nói tiếp: "Người chết giống như đèn tắt, một khi đã chết thì cái gì cũng mất."
"Sư đệ à, em đừng để cho những cái ngôn luận chó má kia đánh lừa anh em mình nha." Viên Thông trụ trì chăm chú nhắc nhở.
"Vâng." Vô Cơ chắp tay trước ngực, cười khổ nói.
"Ừm."
Viên Thông trụ trì hài lòng gật đầu, sau đó lại dùng những ngôn ngữ chính nghĩa mà nói: "Mặc dù câu chuyện kiếp trước kiếp này, vốn chỉ là hư cấu mà thôi, có điều, sư đệ, Phật gia chúng ta, tuyệt đối không thể ăn thịt uống rượu, đây là điều cực kỳ cấm kỵ."
"Trước đây em vì cái người tên Lan Diệu Y, hoàn tục 3 năm, bây giờ đã hình thành thói quen xấu, ăn thịt, uống rượu, có thể hiểu được, có điều giờ em quy y cửa phật một lần nữa, từ giờ trở đi, cũng không được ăn thịt nữa."
Viên Thông trụ trì nói nghiêm túc: "Đây là đại bất kính đối với Phật tổ, huống hồ, bề trên có đức hiếu sinh, vừa nghĩ đến những sinh linh kia bị nhổ lông lột da, làm thành đủ loại thực phẩm cao lương mỹ vị, bần tăng trong lòng liền...a di đà phật."
Nói đến đây, Viễn Thông trụ trì mặt mũi đầy bị thương, đã bắt đầu niệm chú vãng sinh
rồi.
"Vâng, sư huynh dạy bảo, em chắc chắn ghi nhớ."
Vô Cơ cũng cảm thấy mình quá đáng, vội vàng lau đi vết mỡ còn đọng lại trên khóe
miệng, trịnh trọng cam kết nói: "Từ ngày mai trở đi, em tuyệt đối không ăn bất kỳ thức ăn mặn nào nữa."
"A di đà phật, cầm lên thả xuống được, có chí khí lắm, không hổ là phật tử núi Bồ Đề."
Viên Thông trụ trì đầu tiên là tán thưởng Vô Cơ, sau đó liền đưa tay ra nói: "Lấy ra đi."
"Vừa rồi anh nhìn thấy lúc em rời khỏi Võ Đang, đã vụng trộm giấu một cái đùi gà."
Viễn Thông trụ trì trách móc: "Hừm, đừng cho là anh không biết lòng dạ của em, không phải bắt đầu từ ngày mai trở đi, mà phải là từ giờ trở đi, em tuyệt đối không được ăn mặn nữa!"
"Cái này..."
Vô Cơ thoáng có chút xấu hổ, nhưng vì áp lực của sư huynh, nên phải lấy đùi gà giấu bên trong quần áo đưa ra.
"A di đà phật, sai lầm, sai lầm quá!"
Viên Thông nhanh chóng cướp đi cái đùi gà, đối với cái đùi gà không ngừng chảy mỡ này, liên tục niệm chú vãng sinh.
"Sư huynh, giờ cũng trễ rồi, chúng ta cần phải trở về đi thôi." Vô Cơ thúc giục nói.
"Im ngay!"
Viên Thông trụ trì mặt mũi đầy bị thương, trách: "Cái đùi gà này vì em mà chết, sao em không có chút áy náy gì hết vậy, em về núi Bồ Đề trước đi, hôm nay anh phải niệm một ngàn lần chú vãng sinh, chuộc tội cho em."
"Thật có lỗi với sư huynh mà, em sai rồi, hoàn tục ba năm, em thật sự đã quên mất mình là đệ tử phật môn rồi."
Vô Cơ cũng ý thức được bản thân mình đã mất đi kính trọng đối với sinh mạng, hổ thẹn nói: "Có điều, sư huynh, từ nay về sau, em sẽ không như thế nữa, em trở về núi Bồ Đề, tiếp nhận trừng phạt của phòng giới luật, cảm ơn sư huynh nhắc nhở."
"Ừm, đi đi." Viên Thông trụ trì vui mừng gật đầu.
Phật tử Vô Cơ nghe vậy, sau khi tạm biệt liền nhún người biến mất trong màn đêm.
Đưa mắt nhìn Vô Cơ đi xa, Viên Thông trụ trì nhìn xung quanh, sau khi phát hiện bốn phía không có người, ánh mắt liền nhìn vào cái đùi gà trên tay.
"A di đà phật."
Viễn Thông trụ trì mở miệng tụng phật hiệu, lại nhịn không được mà cổ họng như phun trào, không kiềm hãm được mà nuốt nuốt ngụm nước miếng, nghiêm túc nói: "Một bát cháo một bữa cơm đều không dễ gì kiếm được, bất luận cái loại thức ăn, cũng không thể lãng phí được."