Cô gái này tuy đẹp thật, nhưng khí chất có phần lạnh lùng, không cho ai tới gần, không thú vị, quá là nhạt nhẽo.
Nếu như là trước kia, Long Bình Sinh sẽ còn cố gắng thêm một chút, tranh thủ theo đuổi đối phương một chút.
Nhưng bây giờ đã có mỹ nhân đẹp lạ rồi, Long Bình Sinh cũng không lãng phí tấm tư nữa, dứt khoát từ bỏ luôn.
"Lưu Huy sao?"
Lúc này, Tô Dực Cân ngạc nhiên nhìn cô gái ở phía đằng xa đang tỏ vẻ thẹn thùng kia, thì chợt nhớ tới, cô gái này sao lại giống Lưu Huy thế chứ.
Tô Dực Cân và Lưu Huy, cũng từng chạm mặt nhau, Tô Thương từng đưa Lưu Huy ra chiến trường cứu cô, cho nên Tô Dực Cân có ấn tượng sâu sắc với Lưu Huy khắc sâu ấn.
"Tên anh trai sao?"
Bề ngoài Tô Dực Cân không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ suy đoán.
Cô ấy kết luận, cô gái Lưu Huy tuyệt phẩm ở trước mắt này, chắc chắn là Lưu Huy thuộc hạ của Tô Thương.
Nếu như Tô Thương không ở bên ngoài, thì Tô Dực Cân không dám chắc, nhưng bây giờ, cô ấy lại càng chắc chắn, Lưu Huy chính là người mà mình quen biết.
"Chị… Dực Cân."
Lúc này, Lưu Huy nhìn sang Tô Dực Cân, nói với giọng điệu giả nai: "Tôi nghe anh Long gọi chị là Dực Cân, tôi gọi chị là chị Dực Cân, chị sẽ không tức giận chứ?"
Hả?
Ý gì vậy?
Cậu ta muốn mình cùng phối hợp làm gì sao?
"Chị, đừng đoán mò nữa, anh ta chính là Lưu Huy, vì sự an toàn, bây giờ chị hãy cố tình gây sự với anh ta đi."
Tô Thương bỗng âm thầm truyền tin nói: "Cái tên Long Bình Sinh kia, chắc chắn sẽ mời chị ra khỏi động phủ, còn em, sẽ tìm cơ hội ra tay."
"Như vậy được không thế, các em có gặp nguy hiểm không??" Tô Dực Cân ân cần truyền tin.
"Chị không cần phải lo cho bọn em, em tự biết chừng mực." Tô Thương trấn an nói.
"Được."
Tô Dực Cân đồng ý, sau đó nhận lấy ánh mắt của Lưu Huy, giọng lạnh lùng nói: "Cô kêu ai là chị vậy? Tôi có nói là tôi lớn tuổi hơn cô sao?"
"À cái này..."
Lưu Huy thấy Tô Dực Cân tức giận, vội rụt rè trốn ở sau lưng Long Bình Sinh, nhỏ giọng nói: "Anh Long anh nhìn đi, chị Dực Cân hung dữ thật đấy."
"Lưu Huy, cô đừng sợ, chắc Tô Dực Cân cũng không cố ý tức giận với cô đâu." Long Bình Sinh an ủi.
"Ừm, tôi biết tính tôi yếu đuối, nên chỉ có thể cố nhẫn nhịn thôi."