Giờ phút này.
Advertisement
Tô Dực Cân đang chiến đấu với mấy binh sĩ của các quốc gia phía tây, binh sĩ bên cạnh cô ấy đã chết gần hết, chỉ có mỗi cô ấy là vẫn đứng vững.
Mà đối diện cô ấy lại có rất nhiều quân địch, nhìn sơ qua thì ít nhất cũng phải có trên mười nghìn người…
Advertisement
"Tô Dực Cân, cô không có đường lui đâu, cái gì mà đại tướng Tô chứ, ha ha, chỉ là hạng người mua chuộc danh tiếng mà thôi!"
"Lấy mạng cô ta đi!"
Cùng với lời của tướng quân của kẻ địch nói ra, Tô Dực Cân đối mặt với hàng loạt kẻ đang tràn đầy sát ý mà xông tới chém giết.
Trên chiến trường, không có thể diện, không phải mày chết thì là tao chết.
"Lần này, chỉ sợ mình..."
Tô Dực Cân cũng đã đến đoạn nỏ mạnh hết đà, hơi thở cũng không còn vững vàng nữa.
Vừa nghĩ đến kết quả của mình, cô liền trầm mặc, biểu cảm cực kỳ ảm đạm.
Có điều, sau một giây.
Ánh mắt Tô Dực Cân liền run lên, dứt khoát nói: "Tôi là chiến thần quốc dân, tôi là đại tướng Tô, trên người của tôi chảy dòng máu của nước Hoa, cho dù tôi chết, cũng phải bảo vệ mảnh đất này của tổ quốc."
"Bởi vì chiến đấu mà chết, chính là cái chết có ý nghĩa!"
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của Tô Dực Cân bỗng sôi sục lên, điều động toàn bộ lực lượng của bản thân để chặn đánh.
Ầm!
Nhưng sau một giây, cô ấy liền bị mấy tên cao thủ của kẻ thù đánh ngã xuống đất, phun ra một vũng máu.
"Ha ha, Tô Dực Cân, cô giết ba trăm người bên tôi, đã sớm kiệt sức rồi, đừng có vùng vẫy nữa, tôi sẽ cho cô chết một cách thoải mái!"
Một tên tướng của quân địch tiến lên, mặt mũi hung dữ, định trực tiếp xóa sổ Tô Dực Cân.
"Kết thúc rồi sao."
"Ông nội, cha, mẹ, em trai...hi vọng mọi người sẽ trở nên tốt đẹp hơn, con ở trên trời sẽ theo dõi mọi người."
Tô Dực Cân nằm xuống đất, hấp hối, thản nhiên tiếp nhận sự thật thất bại.
Vù!
Nhưng sau một giây, một luồng kim quang, đột nhiên xuyên không mà đến, tiến nhập vào cơ thể của cô.
Vù!
Sau một giây, Tô Dực Cân liền mở hai mắt, cảm nhận được bản thân đang được tẩy rửa lạ thường, trong cơ thể có một luồng sức mạnh kinh khủng.