"Lão tiên sinh nhớ nhầm rồi, tôi chưa bao giờ đồng ý bái nhập môn hạ của ngài." Quách Ý nghiêm mặt nói.
"Ha ha, cũng được, trước kia tôi cũng hay xài cái chiêu lạt mềm buộc chặt này lắm."
Ông lão áo bào trắng cười nói: "Sở dĩ cậu gây khó dễ, không phải là vì muốn được tôi coi trọng sao, cậu đang gia tăng giá trị của mình lên. Thật ra thì trong lòng cậu còn chờ mong được trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác, cậu hướng tới thực lực, có thể lừa gạt được người khác nhưng không gạt được tôi đâu, làm sao cậu có thể bỏ qua cơ hội này được."
Quách Ý nghe thấy vậy cũng không phản bác, vẻ mặt còn hơi hốt hoảng, hiển nhiên đã bị ông lão áo bào trắng nói trúng.
"Cậu không cần sợ, khát vọng trở nên mạnh mẽ là quyết tâm cần thiết của mỗi một người tu chân, nếu cậu không có quyết tâm này, chưa chắc tôi đã nhìn trúng cậu."
Ông lão áo bào trắng nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó lại hỏi: "Chẳng qua là tôi khá hiếu kỳ, cậu là thật lòng kính sợ chủ nhân trong miệng cậu, hay chỉ giả vờ?"
"Tôi muốn trở nên mạnh mẽ là thật, kính sợ chủ nhân cũng là thật!"
Quách Ý nghiêm mặt nói: "Lão tiên sinh, nếu ông đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi thì tôi cũng không cần phải giả vờ nữa. Đúng là tôi khao khát trở thành cường giả chân chính, nhưng tôi vẫn giữ câu nói kia, không được chủ nhân cho phép, tôi không thể bái sư, ông còn muốn giúp tôi nữa không?"
"Đương nhiên rồi."
Ông lão áo bào trắng gật đầu một cái, khẽ cười nói: "Từ nay về sau, cậu cứ thuận tiện gọi tôi là lão tiên sinh là được, tôi sẽ nhanh chóng khiến cậu có được thực lực hàng đầu.”
"Như vậy thì cảm ơn lão tiên sinh." Quách Ý chắp tay, khách khí nói.
"Không cần khách khí." Ông lão áo trắng mỉm cười, sau đó lại nói: "Nhiều nhất là nửa năm, tôi sẽ có thể để cậu lên cấp Nguyên Anh, đến lúc đó cậu sẽ có thể rời núi trở về Giang Bắc rồi."
"Giang Bắc?"
Quách Ý nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Lão tiên sinh, ông vừa nói trở về Giang Bắc, dùng chữ trở về, chẳng lẽ ông biết tôi đến từ Giang Bắc?"
"Ha ha."
Ông lão áo bào trắng cũng không trả lời thẳng câu hỏi này, mà nói: "Nửa năm sau, Giang Bắc sẽ xảy ra một chuyện lớn, chủ nhân của cậu cần cậu, nửa năm này cậu phải cố gắng đấy.” "Là chuyện lớn gì?" Quách Ý không nhịn được hỏi.
"Một chuyện lớn liên quan đến giới luyện võ, mặc dù năm đó tôi không tham gia chuẩn bị, nhưng chuyện này liên quan tới Trái Đất, có thể thoát khỏi tiên đế ngoại vực hay không thì phải xem biến cố nửa năm sau, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Ông lão áo bào trắng nói tiếp: "Không chỉ là tôi, chắc hẳn mấy tên kia cũng sẽ ra tay."
"Haizz, hơn hai ngàn năm trước, mấy lão già chúng tôi phát hiện ra tiên đế ngoại vực hùng mạnh, không dám chống lại mà lựa chọn sống tạm bợ cho qua ngày."
"Tôi trơ mắt nhìn bạn tốt ngày xưa, năm trăm đệ tử và đông đảo cường giả Trái Đất bị đưa vào cửa không gian, nhưng tôi không thể làm gì, lần này đại hạn của tôi đã buông xuống, nói không chừng cũng phải đánh một trận rồi!"
Dường như ông lão áo bào trắng đang nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt không còn bình tĩnh nữa, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hai mắt vô cùng thâm thúy.