“Đại tướng Tô.”
Triệu Thiên Sách nghe thấy lời này, vẻ mặt bỗng nghiêm túc lại, lập tức quỳ một chân xuống đất, trịnh trọng nói: “Ông nói lời này, chính như đánh vào mặt thuộc hạ đấy!”
Advertisement
“Nhiều năm trước, cái gọi là danh tiếng chiến đấu của tôi, người khác không biết, thì không có nghĩa là tôi thực sự có thể nhận lấy được công lao to lớn đó.”
Triệu Thiên Sách nghiêm túc nói: “Triệu Thiên Sách tôi đây, chinh chiến nửa đời người, cả người vinh quang, tất cả đều là do ông ban tặng.”
“Ngoại trừ ông ra, tôi không phục bất kỳ ai!”
“Ngoại trừ ông ra, tôi dám chấp nhận tất cả sự quỳ bái của mọi người!”
Triệu Thiên Sách trang trọng nói: “Tôi là lính của ông, mãi mãi sẽ luôn như vậy, cho dù hiện tại trên người ông không có chức tước gì, thì ông vẫn là đại tướng Tô như trước kia!”
“Nếu như ông mở miệng, chỉ cần một câu nói thôi, tôi sẽ lập tức sa thải các quan chức trong quân đội,
“Tên tiểu tử cậu!”
Tô Thần Binh có chút kích động, hai mắt ửng đỏ tay vỗ lên vai Triệu Thiên Sách, cười nói: “Đứng lên đi, nếu như cậu mặc kệ không làm nữa, ai sẽ canh giữ biên giới đây, huống hồ, bây giờ Bình Thân Vương là chủ soái, ông ta mới là cấp trên của cậu, lời nói này về sau đừng nói nữa, tránh bị kẻ có lòng dạ khua môi múa mép.”
“Vâng.”
Triệu Thiên Sách đáp lại một cách rất kính trọng, sau đó đứng dậy.
Dáng người anh ta vạm vỡ, cao to lớn Tô Thần Binh.
Nhưng đứng bên cạnh Tô Thần Binh, từ đầu đến cuối anh ta vẫn luôn duy trì vị trí thấp hơn Tô Thần Binh.
“Đại tướng Tô, có chuyện này khiến tôi bối rối từ rất lâu rồi, vẫn luôn chưa có cơ hội để hỏi thăm.”
Sau khi trầm mặc một lát, Triệu Thiên Mạch không nhịn được bèn hỏi: “Tôi rất tò mò, năm đó ông một mình phá nghìn quân, tam kế bình định biên cương, giết chết mười hai vạn quân địch, công trạng này, đáng lẽ nên thuộc về ông, tại sao ông lại đem nó nhường cho tôi, thậm chí sau chuyện đó, ông còn chủ động từ chức, lui về ở ẩn ở Giang Bắc.”
“Chuyện này, thuộc hạ nghĩ mãi không ra, luôn nghĩ không thông, nhiều năm trôi qua như vậy, đại tướng Tô có thể cho tôi một lời giải thích được không?” Triệu Thiên Sách nhìn về phía Tô Thần Binh với vẻ mặt ngờ vực.
“Đã trôi qua nhiều năm như vậy, nói với cậu cũng không sao cả.”
Tô Thần Binh dừng lại một lát, sau đó để lộ ra một nụ cười khổ, nói ra nguyên nhân...
“Tôi tòng quân lúc mười tám tuổi, nhập ngũ nhiều năm như vậy, đánh thắng được bao nhiêu chiến công hiển hách.
Tô Thần Binh ngước đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những kí ức năm xưa tràn về, ánh mắt vô cùng rối bời.
Có sự nhiệt huyết, có sự điên cuồng của tuổi trẻ, nhưng cuối cùng, cũng quay về với sự bình dị.
Ông ấy nói tiếp: “Năm ba mươi hai tuổi, công trạng của tôi nhiều ngập trời, được thăng cấp làm tướng, thống lĩnh tam quân của nước Hoa.”