"Cửu Thiên."
Advertisement
Thạch Ngọc Yến vô cùng cảm động, cười nói: "Cháu là một đứa trẻ ngoan, nhưng, đại hội võ thuật trăm môn phái, cao thủ nhiều như mây, các đại tông phái khác cũng sẽ dốc hết sức lực ra để ứng phó, phái ra các thiên tài tuyệt đỉnh ẩn giấu bấy lâu, cháu cố gắng hết sức là được rồi, đừng miễn cưỡng mình quá."
"Vâng."
Thạch Cửu Thiên thề nói: "Cô, cô yên tâm đi, cháu sẽ biết chừng mực."
Advertisement
"Ừm."
Thạch Ngọc Yến gật gật đầu, sau đó hỏi: "Cửu Thiên, cháu có tự tin với đại hội võ thuật lần này không?"
"Cô, cháu vô cùng tự tin."
Thạch Cửu Thiên cười nói: "Bây giờ, cháu đã là bán thần tông rồi, cháu tự tin có thể ở trong đại hội võ thuật càn quét hết các thiên tài kia!"
"Bán thần tông...ha ha, thực lực đúng là không yếu, bao năm qua, ở trên võ đài của đại hội võ thuật cũng đều không có thiên tài cảnh giới này tham gia, cháu đúng là có hy vọng sẽ đạt quán quân." Thạch Ngọc Yến hài lòng gật đầu.
"Chuyện này còn phải cảm ơn cô, nếu như không có sự chỉ dạy của cô, không có cô chỉ ra những điểm sai của cháu, thì cháu cũng không thể nhanh chóng hiểu được cơ duyên của ông nội." Thạch Cửu Thiên cảm kích nói.
"Đừng nói như vậy, chủ yếu vẫn là thiên phú dị bẩm của cháu thôi."
Thạch Ngọc Yến cười nói: "Nhìn chung ở vùng đất tế trời, thiên tư của phương diện này không có người nào có thể so sánh được, trong một trăm năm nay, cháu chắc hẳn là người có thiên phú cao thứ hai ở núi Thái Sơn."
"Cám ơn cô đã động viên cháu."
Thạch Cửu Thiên thoáng nở một nụ cười.
Về người có thiên phú cao thứ nhất, anh ta cũng không hỏi là ai, bởi vì anh ta biết người đó chính là cô Thạch Ngọc Yến của mình.
Cho đến ngày nay, vùng đất tế trời vẫn lưu truyền về truyền thuyết của cô.
Nghe đồn, lúc cô mới sinh ra, trên trời liền xuất hiện dị tượng, chín ngôi sao cùng hiện lên, chiếu sáng xuống vùng đất tế trời.
Minh Kình, m Kình, Hóa Kình, Tông Sư, Địa Tông, Thiên Tông...
Mỗi một lần đột phá cảnh giới, cô mình đều phá vỡ các kỷ lục trước đó của vùng đất tế trời, một đường mạnh mẽ thẳng tiến, ép các thiên tài trong giới luyện võ cùng thời đại đó đều không ngóc đầu lên được.
Nếu không phải như thế thì khi ông nội nhìn thấy chân khí của cô mình hoàn toàn biến mất thì ông ấy sao lại có thể tức giận đến như vậy?
"Cô."
Lúc này, Thạch Cửu Thiên bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, thế là nói: "Khoảng mấy ngày trước, cháu nghe ông nội nhắc đến em họ Tô Thương, em ấy hình như cũng sẽ tham gia đại hội võ thuật."
"Cái gì!"
Thạch Ngọc Yến vốn dĩ đang ngồi ở trên đài tròn, ánh mắt tràn đầy tĩnh mịch, dường như không hề quan tâm đến bất kỳ chuyện gì,
Nhưng khi nghe thấy câu nói này của Thạch Cửu Thiên, bà ấy lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: "Cửu Thiên, cháu không nghe lầm chứ, A Thương từ nhỏ không có thiên phú võ đạo, hoàn toàn chưa từng học võ công, sao lại có thể tham gia đại hội võ thuật chứ?"
"Cô, cô quá xem thường em họ rồi, em ấy bây giờ giỏi lắm, nghe ông nội nói, em ấy đã là điện chủ của Dược Vương Điện rồi." Thạch Cửu Thiên cười nói.
Lúc trước anh ta ở trước mặt Thạch Hạo Hãn nhắc đến Dược Vương Điện, chính là nghĩ tới mối liên hệ này, cho nên muốn khuyên ông nội giúp Dược Vương Điện một tay.