<
Lúc đầu.
Đoan Mộc Lưu đã muốn chấm mút xà xẻo nước Hoa rồi, cho nên mới điều binh khiển tướng, tiến thẳng đến nước Hoa, nhưng lại bị nước Hoa liều chết chống lại.
Advertisement
Tuy rằng các tông phái luyện võ của nước Hoa không tham chiến nhưng nước D dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, chậm phát triển.
Cuộc chiến năm đó đã diễn ra đến mấy năm, cả hai đều tổn thất như nhau, cuối cùng Đoan Mộc Lưu phải tự mình ra tay, chuẩn bị thâu tóm thiên hạ.
Đoan Mộc Lưu lúc đó, thực lực đã vượt qua thiên tông rồi, vốn dĩ bản thân ông ta đã là vô địch thiên hạ.
Nhưng ai mà ngờ, trên chiến trường lại xuất hiện một bà già ngang sức ngang tài với mình. (Vị cao thủ may mắn sống sót của nhà họ Tô ở Côn Luân.)
Nhưng ông ta cũng không hề lưu tâm, tự bản thân cảm thấy khả năng chiến thắng của mình rất cao, nhưng mà ngay sau đó, ông ta không tưởng tượng ra được chuyện xảy ra sau đó.
Trên chiến trường bỗng nhiên lại xuất hiện một người, khí thế vô cùng cường đại, một người làm kinh hãi đến vạn người.
Ngay cả chính ông ta dưới uy thế của người đó cũng đều muốn nằm rạp xuống đất, không dám có chút vượt quá nào.
Người kia nhìn sơ qua có vẻ như thần trí không được tỉnh táo, hơn nữa trên người lại còn bị thương, hoàn toàn không có ý đại khai sát giới, đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, cho nên Đoan Mộc Lưu mới còn giữ lại được cái mạng sống này, thế là ông ta cấp tốc ra lệnh, nhanh chóng lui binh.
Từ đó về sau, ông ta cũng không dám có ý nghĩ đánh chiếm nước Hoa nữa, thậm chí còn đề xuất ra lệnh cấm địa tông.
Về sau.
Đoan Mộc Lưu đã điều tra mấy lần, cuối cùng cũng biết được thân phận của người đó, chính là Tô Vô Kỵ của nhà họ Tô ở Côn Luân.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng về Tô Vô Kỵ xong, Đoan Mộc Lưu cảm thấy vô cùng kinh hãi, vậy mà lại một người có thể đạt được trình độ cường đại như vậy.
Một cách tự nhiên, ông ta liền nghĩ tới một khả năng, đó chính là Tô Vô Kỵ đã nắm được phương pháp tu luyện của chiến sĩ luyện khí thượng cổ.
Mặc dù Đoan Mộc Lưu thèm khát phương pháp đó, nhưng ông ta lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, bời vì Tô Vô Kỵ quá mạnh, mạnh đến nổi mà khi ông ta đối mặt với Tô Vô Kỵ ngay cả đến thở cũng không dám.
Vì vậy.
Đoan Mộc Lưu mới bắt đầu bế quan tu luyện, lần bế quan này chính là hơn một trăm năm.
Cho đến ngày hôm nay, tuổi thọ của ông ta gần cạn, cho nên không thể không xuất quan, ông ta muốn tìm phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Sau khi ông ta biết một trăm năm nay, trên thế giới đều không có tin tức của Tô Vô Kỵ thì ánh mắt của Đoan Mộc Lưu lại dòm ngó về nước Hoa.
"Tô Vô Kỵ..."
Đoan Mộc Thuật ở bên cạnh vô cùng lạ lẫm với cái tên này, ông ta nghi hoặc hỏi: "Lão tổ tông, người này còn sống không, ông ta lần này sẽ không ra tay cản trở chúng ta chứ?"
"Không rõ nữa."
Đoan Mộc Lưu lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng mà mấy ngày trước, lúc ông mới tỉnh lại thì nhận được một tin tình báo."
"Chiến sĩ luyện khí thượng cổ năm đó đã biến mất một cách ly kỳ hết rồi, có lẽ chuyện này có liên quan rất lớn với các pháp tắc giữa trời và đất."
Đoan Mộc Lưu nói tiếp: "Trong hơn 100 năm ông bế quan thì nước D đã khai quật được một số sách cổ, là của mấy ngàn năm trước, trong ghi chép có một câu nói, từ câu nói đó khiến cho ông có thể đoán ra được một chút hành tung của Tô Vô Kỵ."
"Câu nói gì?" Đoan Mộc Thuật vô cùng hiếu kỳ.
"Trong sách cổ có ghi chép, ở dưới trời đất này, không cho phép chiến sĩ luyện khí đạt được đến một cảnh giới nào đó, một khi chiến sĩ luyện khí đặt chân đến cảnh giới cấm kỵ đó thì sẽ bị trời đất trừng phạt."
Đoan Mộc Lưu lại nói tiếp: "Nói một cách khác, chiến sĩ luyện khí không được quá mạnh, nếu như mà quá mạnh thì sẽ bị pháp tắc của trời đất trấn áp."
"Bọn họ muốn sống thì chỉ còn một cách, chính là đi qua một con đường cổ xưa thần bí, rời khỏi thế giới này, nếu như cố gắng ở lại thì sẽ bị trời đất tiêu diệt, không có khả năng nào nữa."