Giả vờ á?
Ông cố nội nhà mày nữa, đồ điên, ông đây bị thương thật sự, tức sắp chết đến nơi rồi đây này!
Sau khi Vương Dương Minh nghe được lời nói của Tô Vô Kỵ, sắc mặt tái nhợt lúc ban đầu bỗng xám xịt lại.
Cảm thấy khó chịu.
Bây giờ Vương Dương Minh cảm thất rất khó chịu, không chỉ cơ thể cảm thấy khó chịu, mà trong lòng còn cảm thấy khó chịu hơn.
Ông ta bỏ ra cái giá lớn như vậy, thậm chí còn không tiếc sử dụng đến chiêu đạo đức, suýt chút nữa thì nổ tung cả người, chỉ vì muốn lừa một khoản vật tư tu luyện của Tô Vô Kỵ.
Nhưng ai ngờ, lại bị Tô Vô Kỵ nhìn thấu, trộm gà không được lại còn mất thêm nắm gạo nữa chứ.
"Anh Vương huynh, vết thương này của anh ý như thật ấy, tôi thật lòng muốn học hỏi."
Tô Vô Kỵ nói một cách nghiêm túc: "Nếu anh có thể dạy cho tôi vài chiêu, thì tôi sẽ suy nghĩ cho anh mấy cây thuốc, coi như là học phí, anhthấy thế nào?"
"Học ông nội ông ấy.!"
Vương Dương Minh không nhịn được cơn tức giận mà chửi ầm ĩ hết lên, nghiến răng nói: "Ông đây bị thương thật sự, anh bị mù à, khụ khụ… Tức chết tôi mất!"
"Được rồi, anh Vương, tôi biết anh đang tính toán gì rồi, diễn kịch cũng không có tác dụng gì đâu." Tô Vô Kỵ nói.
"Khốn nạn!"
Vương Dương Minh tức quá hóa giận, thành thực nói: "Tôi đây vì lừa anh, trước khi anh đến, bản thân tôi đã tự đánh mình, bây giờ tôi sắp ợ ra hơi rồi đây này!"
"Tô Vô Kỵ, nếu anh có chút lương tâm, thì hãy đưa cho tôi cây thuốc năm vạn năm, để cho tôi hồi phục vết thương đi."
"Tự đánh mình sao?"
Tô Vô Kỵ nghe thấy vậy, bỗng cười thành tiếng: "Ha ha ha, anh Vương, anh ngầu thật đấy, đến cả bản thân mình mà cũng dám đánh, tôi phục, tôi khâm phục."
"Đừng nói nhiều nữa, mau đưa thuốc cho tôi, nếu không tôi sẽ chết thật đấy, khụ khụ…. Nhanh lên." Vương Dương Minh yếu ớt nói.
Đan dược lúc trước ông ta ăn, tuy có thể trị khỏi bệnh cho ông ta, nhưng lại vô cùng hiếm, bây giờ chỉ còn lại một viên thôi.