"Mấy người nổ vừa thôi, gì mà hai tiếng rồi lại bốn tiếng, tôi thấy cậu ta nhiều nhất cũng chỉ mười phút là xong."
...
Advertisement
Giờ này phút này.
Tây Dao ôm lấy Tô Thương đến bên cánh rừng nhỏ, bốn phía đều là bụi cây rậm rạp, như một tòa thành thiên nhiên vậy.
Lúc này.
Trăng thanh gió mát.
Nơi đó còn có tiếng dế kêu, còn có tiếng suối chảy róc rách, hòa hợp lại thành một bản nhạc vô cùng nhẹ nhàng.
Tây Dao để Tô Thương nằm xuống đất, cô ấy cúi xuống, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Tô Thương.
Tô Thương vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Nhóc con."
"Có lẽ cậu không biết, cả đời này của tôi, không hề phát sinh cảm tình với bất kỳ người đàn ông nào."
"Không."
Tây Dao cố đè nén độc tố ở trong người, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, tiếp tục nói: "Chính xác mà nói, hẳn là tôi chưa từng có ấn tượng tốt với bất kỳ người nào, ngoại trừ chị Ngọc Yến."
"Nửa đời trước của tôi, trong ký ức chỉ toàn là trống rỗng, tôi không hề có bất kỳ ký ức nào lúc nhỏ, năm mươi năm trước, sau khi tôi tỉnh dậy, thì đã là dáng vẻ như bây giờ rồi."
"Trong sư môn của tôi, tất có mọi người đều nhất mực tôn kính tôi, cho dù là môn chủ, nhìn thấy tôi cũng đều khách khí, tôi không biết tại sao lại như vậy, bọn họ cũng không nói cho tôi biết."
Tây Dao nói tiếp: "Tôi ở sư môn mấy chục năm, nhàm chán mấy chục năm, cuối cùng cũng có một ngày, tôi không chịu được nữa, nên đi theo Long Hành Thiên rời khỏi sư môn."
"Long Hành Thiên gọi tôi là sư tỷ, nhưng anh ấy không hề biết, sư phụ của anh ấy không phải là sư phụ của tôi, thậm chí khi sư phụ anh ấy nhìn thấy tôi còn phải hành lễ nữa."
Tây Dao nhìn chăm chú Tô Thương, nói ra hết những chuyện đè nén trong lòng bao năm qua: "Tóm lại, tôi đến nước Hoa, nhìn thấy rất nhiều thứ mới lạ."
"Tôi có thể cảm nhận được, những người đó không thật sự đối xử tốt với tôi, cho dù là Long Hành Thiên, cũng đều chỉ muốn lợi dụng tôi để củng cố địa vị của anh ấy mà thôi."
"Nhưng lại có một người không giống như vậy, người đó chính là chị Ngọc Yến, chị ấy thật lòng đối xử tốt với tôi, xem tôi như người thân của chị ấy."
Nói đến đây, Tây Dao nở một nụ cười hiếm thấy: "Tôi và chị Ngọc Yến, sớm chiều có nhau được mấy năm."
"Tôi rất thích cái cảm giác khi ở cùng với chị ấy, chúng tôi nói chuyện trên trời, dưới đất, trò chuyện, thủ thỉ với nhau, mấy năm đó, là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất."