“Nhưng rất đáng tiếc, tối nay nó cũng phải chết thôi, tôi sẽ tự tay bẻ gãy đầu của nó, để báo thù rửa hận cho em gái và cháu trai tôi!”
Advertisement
“Ông chủ Đỗ.”
Lúc này, Cổ Hồng Nguyệt đứng bên cạnh không nhịn được bèn hỏi: “Cậu cũng có chút hiểu biết về tên Tên Tô Thương kia, thực lực của cậu ta như thế nào?”
Advertisement
“Ha ha, tiền bối Cổ không cần phải lo lắng, cậu ta chỉ là một chỉ là một đứa nhãi ranh mà thôi, có thể mạnh bao nhiêu chứ?”
Đỗ Minh Viễn chẳng thèm để ý nói: “Không nhắc tới tông chủ Trương, thì hai người chúng ta, đều có được thực lực thần tông, còn phải e ngại một đứa thanh niên hơn hai mươi tuổi sao?”
Bây giờ Dược Vương điện, bản thân Trương Trọng Ngu đã bị thương nặng, những người khác thì không chịu nổi một đòn, tất nhiên sẽ đầu hàng với chúng ta, mặc cho chúng ta chỉ đạo!” Đỗ Minh Viên tràn đầy tự tin nói.
“Ừm.”
Cổ Hồng Nguyệt gật đầu, nhưng vẫn còn có chút nghi ngờ: “Dược Vương điện kế thừa nhiều năm như vậy, sao lại để một tên nhãi ranh làm điện chủ được chứ?”
Đỗ Minh Viễn nghe vậy, suy tư một lát, đại khái liền đoán được ý của Dược Vương điện.
Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên, vậy nói cách khác, thì Tô Thương và vùng núi tế trời Thái Sơn, có quan hệ rất gần với nhau.
Sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, nói về huyết thống, thì là ông ngoại của Tô Thương.
Tất nhiên Dược Vương điện cũng biết điều này, họ muốn lợi dụng Tô Thương, để tăng cường quan hệ với vùng núi tế trời, dùng cái cớ này để mời được sơn chủ Thái Sơn, ra mặt bảo vệ Dược Vương điện.
Nhưng nguyện vọng này của Dược Vương điện nguyện vọng, tất nhiên là thất bại rồi.
Bời vì Đỗ Minh Viễn vẫn tin, Thạch Hạo Hãn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Quan hệ của Nhà họ Tô và vùng núi tế trời, vô cùng kém.
Nhất là Thạch Hạo Hãn, rất rất căm hận nhà họ Tô, căm hận tất cả mọi người của nhà họ Tô, đương nhiên là bao gồm cả ông ngoại của Tô Thương.
Năm đó nếu không phải là vì nhà họ Tô, thì Ngọc Yến kinh tài tuyệt diễm*, sao có thể lại...
* Đẹp đến nỗi người khác phải kinh sợ.
Hừ!
Nói tóm lại, vùng núi tế trời sẽ không vì Tô Thương, mà ra mặt bảo vệ Dược Vương điện.
Nếu như Thạch Hạo Hãn có lòng muốn bảo vệ, thì đã lên tiếng từ lâu rồi, sao có thể chờ đến tận bây giờ được chứ?
Dược Vương điện không tiếc điện chủ lâm thời vừa mới đổi, có ý đồ nhờ vả Thạch Hạo Hãn bảo kê, mưu tính này rất nhiên là thất bại thôi.
Tuy Đỗ Minh Viễn cho rằng bản thân mình đã đoán được nguyên nhân, nhưng lại không nói cho Cổ Hồng Nguyệt.
“Tiền bối Cổ, không cần nghĩ quá nhiều, có lẽ Dược Vương điện chỉ muốn tìm một cái kẻ chết thay mà thôi.”
Đỗ Minh Viễn thuận miệng nói: “Dù sao chúng ta chưa được vào ngọn núi có tiếng, không thuộc về thể chế bên trong của tông phái, Dược Vương điện thảo hiệp với chúng ta, chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào nữa.”