Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương từ đầu đến cuối luôn cảm thấy Tô Ma chắc chắn sẽ có cách đối phó với Lâm Uyên, bằng không ông ta tuyệt đối sẽ không nói cho Lâm Uyên biết cách khống chế cơ thể của mình.  

Bởi vì.  

Advertisement

Lâm Uyên có được cơ thể của mình, sẽ vô cùng mạnh, Tô Ma không thể không nghĩ tới chuyện này.  

Nếu như ông ta không có kế hoạch dự phòng thì Lâm Uyên chẳng phải có thể tùy ý nắm giữ được ông ta sao.  

Advertisement

Là một lão quái vật sống mấy nghìn năm, loại sai lầm này chắc chắn không thể phạm phải được.  

Cho nên, Tô Thương dự định thả Tô Ma ra, để Tô Ma đi đối phó với Lâm Uyên.  

Chỉ là, cờ bách độc không phải là một thứ đồ đơn giản, trong chốc lát anh không có cách gì mở cờ bách độc ra được.  

Thời gian, Tô Thương cần thời gian, nhưng thời gian, cứ từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua.  

Không đến 6 phút, Tây Dao đã không còn chịu đựng được nữa rồi, cô ấy bị Lâm Uyên đánh bay đi, ngã xuống đất không đứng lên được nữa.  

Giờ phút này, Tây Dao chính là súng đã hết đạn, linh khí trong cơ thể đã tiêu hao hết toàn bộ, cô ấy đã không còn năng lực chiến đấu lần nữa rồi.  

"Hai phút, mình chỉ còn kém hai phút nữa thôi!" Lúc này, Tô Thương đầu đầy mồ hôi, nghiến răng nói.  

"Ha ha, cậu hết cơ hội rồi!"  

Lâm Uyên nở nụ cười nhạo, sau đó bước nhanh về phía trước, chuẩn bị ra tay.  

Cùng lúc đó, Thạch Hạo Hãn, Thạch Cửu Thiên, Thiên Sơn Tuyết, Trương Mộ Cổ, Đoàn Khánh Minh, Lan Diệu Y, Triệu Chỉ Nhược, A Ly... mọi người lần lượt xông lên chắn ngay phía trước Tô Thương.  

Nhưng đáng tiếc cũng không làm nên chuyện gì cả, Lâm Uyên phất ống tay áo lên, liền đem bọn họ đánh bay đi hết.  

Lúc này,  

Phía sau lưng của Tô Thương, Vương Phú Quý nhìn thấy Lâm Uyên đang chậm rãi đi tới, biểu lộ hết sức phức tạp.  

Cậu ta cúi đầu xuống, nhìn cái kèn Xô- na trong tay, liền rơi vào trầm tư, không nói lời nào.  

"Tô Thương, chết đi cho tôi!"  

Bỗng nhiên, Lâm Uyên mặt mày dữ tợn, bàn tay mang theo uy thế kinh khủng, không chút lưu tình nào đánh xuống Tô Thương.  

Tô Thương vẫn đang phá giải cờ bách độc, trong lúc nhất thời không cách nào bứt ra được, những người khác ở đó đều đã ngã xuống, và đều đã mất đi năng lực chiến đấu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK